Y Tiên Thiểu

Chương 732: Thoát hiểm trong miệng hổ (1)




- Hai súc sinh trong phòng đâu rồi?
Nam Cung Ngạo Thượng nhìn hai phục vụ quát.
- Cái gì?
Một người trong đó mờ mịt.
- Hai người vừa ăn cơm ở đây đâu rồi? Tên hòa thượng và mập mạp đi nơi nào?
Nam Cung Ngạo Thượng tức giận nói.
- Khách sạn đóng cửa, thì hai người đó đi rồi.
Phục vụ ai oán nói:
- Ăn nhiều như vậy còn không lưu tiền boa.
- Móa! Nhanh đuổi theo!
Nam Cung Ngạo Thượng quát:
- Nhất định không thể để hai súc sinh này chạy thoát, nhất định phải giết chúng.
Mấy người này lao ra ngoài, hóa thành vài đạo kiếm quang bay về các hướng khác nhau.
Sau một lát hai phục vụ thu dọn tàn cuộc nháy mắt mấy cái, sau đó nhảy ra khỏi cửa sổ, sau đó hóa thành một đạo hào quang màu tím nhanh chóng biến mất phía chân trời.
- Đám Nam Cung thế gia kia thật ngu xuẩn, rõ ràng bị chúng ta lừa gạt!
Trầm Quân Lăng hưng phấn nói ra.
- Loại cảm giác này thật sự là kích thích. Hiện tại muốn nhìn thấy sắc mặt tên Nam Cung tiểu tử kia khó coi cỡ nào. Ha ha, tôi thích nhất là nhìn bộ dáng kinh ngạc của đám người này.
- Tôi đoán chừng chúng đang đi khắp nơi tìm ‘ hòa thượng phá giới ’ cùng ‘ sắc mập mạp ’ hai người a.
Tùy Qua cười nói:
- Đáng tiếc ah, hai người này đã triệt để biến mất khỏi thế gian, cho dù người Nam Cung gia có bản lĩnh thông thiên cũng không có khả năng tìm ra hai người không tồn tại.
- Xem ra cậu đã nghĩ ra kế thoát thân rồi.
Trầm Quân Lăng nói ra.
- Đương nhiên.
Tùy Qua gật đầu nói nói:
- Mấy gia hỏa nhìn chằm chằm vào chúng ta đều có tu vị Trúc Cơ Kỳ. Nếu như chỉ một mình tôi, tôi có thể đua tốc độ với chúng, nhưng mà chở thêm cô, liều tốc độ khẳng định không được. Cho nên tôi chỉ có thể đợi đến khi trận pháp ‘ Hành Hội ’ đóng lại, lợi dụng thiên địa linh khí bốn phía chấn động, ảnh hưởng tới cảm ứng tinh thần của chúng. Sau đó chúng ta lại dùng Chúng Sinh Quả triệt để biến thành hai người khác, cải trang thành phục vụ khách sạn, bởi vì bộ dáng và khí chât của chúng ta cải biến, người Nam Cung gia tự nhiên là nhận không ra. Hắc, đây là tính toán không bỏ sót ah, tiểu tử Nam Cung gia kia về sau nhất định phải đổi tên thành ‘ Nam Cung quỳ xuống ’ .
- Nhìn bộ dáng đắc ý kìa.
Trầm Quân Lăng hưng phấn nói:
- Nhưng mà đi chợ như vậy thật tốt, tiếp theo cậu phải mang tôi theo. Ai, đáng tiếc tu vị của tôi quá thấp, ngay cả Tiên Thiên kỳ còn không có đột phá, chỉ có thể kéo chân sau của anh, ngược lại càng đáng ghét.
- Tiên Thiên kỳ, không phải dễ dàng đột phá như vậy.
Tùy Qua nói:
- Nếu dễ dàng đột phá, cha và chú của cô không phải đột phá cả sao? Nhưng mà cô yên tâm, tôi rất nhanh tìm ra biện pháp giúp cô đột phá Tiên Thiên kỳ.
- Thực?
Trầm Quân Lăng nghi ngờ nói:
- Tôi nghe gia gia nói, Tiên Thiên kỳ chính là đại quan khẩu của người tu hành chúng ta.
- Gia gia của cô nói không sai.
Tùy Qua nói:
- Tiên Thiên kỳ xác thực không dễ dàng đột phá, nhưng tôi có thể tăng xác xuất đột phá Tiên Thiên kỳ cho cô.
- Thì ra là thế.
Trầm Quân Lăng nói:
- Cũng nói đúng hơn vẫn dựa vào mình sao? Chỉ dựa vào nam nhân không được?
- Chỉ dựa vào nam nhân xác thực không được.
Tùy Qua nghiêm mặt nói:
- Nhưng mà nếu cô cố gắng tăng thêm nam nhân như tôi bên cạnh, tôi tin tưởng nhất định được!
- Thừa cát ngôn của cậu.
Trầm Quân Lăng cười nói:
- Nếu tôi có thể đột phá Tiên Thiên kỳ, tôi có thể danh chính ngôn thuận trở thành người kế thừa gia nghiệp.
- A... Thì ra cô đang nghĩ tới chuyện kế thừa gia nghiệp, xem ra Trầm đại tiểu thư dã tâm không nhỏ đâu.
Tùy Qua trêu ghẹo nói.
- Muốn kế thừa gia nghiệp, tính toán là dã tâm gì chứ.
Trầm Quân Lăng giải thích:
- Muốn đạt thành lý tưởng của mình, tôi cần nắm toàn bộ tài nguyên của Trầm gia trong tay. Tôi nghĩ gia gia và cha của tôi hiểu điểm này.
Tùy Qua gật đầu đồng ý.
Nếu như Trầm Quân Lăng thực đột phá Tiên Thiên kỳ, như vậy nàng đúng là kế thừa gia nghiệp Trầm gia.
Qua nửa giờ sau, Tùy Qua cùng Trầm Quân Lăng trở lại thành phố Đông Giang.
Cảnh đêm như nước, Tùy Qua bay nhanh tới phòng Trầm Quân Lăng ở lại.
Khá tốt lúc này không sinh ra chấn động gì, cũng không gặp được Long Đằng đuổi theo yêu cầu phạt tiền.
Sau khi về nơi ở, Trầm Quân Lăng lại có cảm giác hư vô, cảm giác mất mác sinh ra, dường như cảm thấy ngày hôm qua và ngày hôm nay ở Kình Thiên Phong mới là sự thật, mà bây giờ là hư vô.
- Bộ dáng của tôi, chẳng lẽ phải chờ tới mai mới biến hóa lại sao?
Trầm Quân Lăng nhìn Tùy Qua hỏi.
- Không cần.
Tùy Qua nói:
- Dược tính của Chúng Sinh Quả tập trung chủ yếu ở đầu và eo, ấn đường và huyệt vị, dùng chân khí bức dược tính ra là khôi phục.
Nói xong Tùy Qua biến trở về.
Hai ba phút sau, Trầm Quân Lăng cũng khôi phục bộ dáng ban đầu.
- Uống chén rượu lại đi.
Trầm Quân Lăng thấy Tùy Qua phải đi, mở miệng giữ lại.
- Như thế nào, hình như có tâm sự?
Tùy Qua cảm thấy Trầm Quân Lăng cảm xúc biến hóa.
- Đúng vậy a, cậu cảm thấy tỷ tỷ thất lạc ở điểm nào.
Trầm Quân Lăng cầm rượu tới
- Là ít đi hăng hái một chút.
Tùy Qua nói:
- Hai chúng ta cũng không phải tửu quỷ, chỉ cần hào khí là được. Huống hồ, cho dù muốn say rượu, cũng phải phong tình như thiếu nữ quần đỏ mới được.
- Tiểu sắc lang, cậu đứng núi này trông núi nọ sao?
Trầm Quân Lăng chấp nhận lời của Tùy Qua, rót đầy một ly rượu đỏ.
- Không phải đứng núi này trông núi nọ, chỉ là xúc cảnh sinh tình.
Tùy Qua nghiêm nét mặt nói:
- Đối với vị cô nương kia, tôi chỉ có tâm thưởng thức, mà không có ý khinh nhờn. Chẳng lẽ cô không biết, cô nương kia say rượu ngự kiếm rất phong tình sao?
- Không có nhìn rõ ràng.
Trầm Quân Lăng nói:
- Tôi chỉ say mê ngự kiếm quá, làm gì có tâm tư nhìn cô ta chứ.
Trầm Quân Lăng nói chuyện trực tiếp như vậy.
- Trầm đại tiểu thư, rốt cuộc thất lạc cái gì?
Tùy Qua cười nói:
- Là vì chia tay với tiểu đệ sao?
- Mị lực của cậu không lớn như thế!
Trầm Quân Lăng nói:
- Nhưng bỗng nhiên cảm thấy quay về chân thật lại quá hư vô. Dường như tôi cảm thấy trong giới tu hành mới là chân thực. Dường như hiện tại chỉ là mây khói.
- Tất cả hiện tại chính là mây khói.
Tùy Qua nói ra:
- Bởi vì cô khác với người khác. Người khác đại bộ phận chỉ sống trăm tuổi mà thôi, mà cô một khi bước vào Tiên Thiên kỳ thì có tuổi thọ gần hai trăm tuổi, thậm chí còn sống lâu hơn. Cảnh giới càng cao, tuổi thọ càng dài. Cho nên cô sinh hoạt trong thế tục sẽ sinh ra một loại cảm giác không chân thực.
Trầm Quân Lăng ngẫm lại, như có điều suy nghĩ, sau đó nói:
- Cậu rõ ràng như thế, chẳng lẽ cũng có suy nghĩ này rồi?
- Vâng.
Tùy Qua cười nói:
- Nhưng mà tôi đã không hề mê mang. Tôi đã suy nghĩ cẩn thận đạo lý trong đó, chính là sau này mặc kệ có thân phận gì, người tu hành cũng tốt, thành tiên cũng được. Nhưng hiện tại tôi vẫn là tôi, sinh hoạt ở thế tục này, nên toàn tâm toàn ý làm một ‘ người ’, cảm thụ với tư cách một ‘ người ’, có hỉ nộ ái ố, thăng trầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.