Y Tiên Thiểu

Chương 686: Một triệu một quả (2)




Tùy Qua hừ một tiếng:
- Trúc cơ kỳ chính là Trúc cơ kỳ, cấp S chó má gì chứ. Huống chi, Trúc cơ kỳ là cấp S, vậy Kết Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ thì sao?
- Đó chính là cấp SS, cấp 3S.
- Kháo! Nhàm chán.
Tùy Qua nói rằng:
- Thế chuyện còn lại thì sao?
- Một chuyện khác chính là lần trước ngươi cùng với chúng ta giao dịch Tinh Nguyên Đan tỉ lệ rất tốt. Dùng xuống phía dưới có thể đề thăng ba mươi năm công lực. Do đó, ý của ta là mong muốn ngươi có thể tiếp tục cung cấp cho chúng ta càng nhiều Tinh Nguyên Đan hơn.
Lữ Chính Dương nói rằng.
- Càng nhiều Tinh Nguyên Đan hơn?
Tùy Qua nói:
- Lữ đại ca ngươi nên biết, Tinh Nguyên Đan không phải là hoa quả đường nha.
- Ta đương nhiên biết được.
Lữ Chính Dương nói:
- Bất quá, đối với lão đệ ngươi mà nói, hình như không thành vấn đề đi sao?
- Nói như thế nào?
Lữ Chính Dương cười cười, mới nói:
- Ách... Lữ đại ca ta liền nói thẳng. Ta nghe được một ít tin tức, nói là ngươi ở trong giới tu hành có một nữ chân nhân cực kỳ lợi hại làm chỗ dựa vững chắc, do đó...
- Oh, Lữ đại ca nói là
- Vậy cũng tốt.
Lữ Chính Dương vui vẻ nói:
- Tổ chín chúng ta định hướng phía ngươi mua một nhóm Tinh Nguyên Đan. Đương nhiên, vẫn phải là loại tỷ lệ giống như lần trước.
- Một nhóm?
Tùy Qua nói:
- Khẩu vị ngược lại cũng thật lớn a. Bất quá, ta vừa rồi cũng đã nói. Tinh Nguyên Đan không phải là hoa quả đường nha.
- Vậy huynh đệ ngươi ra giá đi.
Lữ Chính Dương.
- Dễ nói rồi.
Tùy Qua đáp:
- Số chẵn đi. Một viên một triệu, ta có thể cung cấp cho các ngươi hai mươi viên.
- Cái gì?
Lữ Chính Dương sợ hãi nói:
- Một triệu? Ngươi là bán đạn hạt nhân hay là đang bán đan dược a? Ngươi đây là muốn đoạt người hay là ăn ngươi a?
- Lữ đại ca, ngươi không cần cố ý phản ứng mãnh liệt như vậy có được hay không?
Tùy Qua nói:
- Mọi người đều là nhân sĩ trong nghề, do đó giá cả gì đó đều rất rõ ràng. Lấy tỷ lệ đan dược của ta, một triệu kỳ thực căn bản không xem là đắt.
- Ai...
Lữ Chính Dương than thở:
- Huynh đệ a, chúng ta dự toán căng thẳng a. Một viên Tinh Nguyên Đan của ngươi muốn một triệu của chúng ta. Cái này...tổ chín của chúng ta đâu chịu nổi a.
- Bớt than khóc với ta đi.
Tùy Qua nói:
- Lữ đại ca, ngươi người này không phúc hậu a. Sau thời gian năm mới, ta thấy tin tức đầu tiên, nói cơ quan quốc gia các ngươi chuẩn bị vào cuối năm đột kích tiêu hết ba vạn ức. Đây coi như là tài chính căng thẳng a? Còn có, ngươi không thấy rượu Mao Đài lại lên giá sao, trong bụng các ngươi không biết uống vào được bao nhiêu đây.
- Tùy huynh đệ, xấu hổ a. Bất quá, chúng ta không phải là những người đó a.
Lữ Chính Dương nói:
- Chúng ta đúng là thật sự làm việc vì quốc gia, vì dân tộc.
- Chớ nói tiêu tiền, kể nghèo kể khố đi.
Tùy Qua nói:
- Nói chung, tuy rằng ta bội phục khí khái của Long Đằng các ngươi. Thế nhưng, phương diện giá tiền thực sự không có chuyện gì để nói nữa. Ta tiết kiệm tiền cho các quan lão gia của thượng cấp ngươi, để cho bọn họ đến ăn chơi đàng điếm, ta con mẹ nó không phải người ngu a.
- Cái này...
- Được rồi, nghĩ xong lại liên lạc với ta nhé!
Tùy Qua nói rằng, trực tiếp cúp điện thoại.
Lữ Chính Dương này, cái gì cũng tốt, chỉ là cứ nói tới chuyện tiền nong lại cùng với Tùy Qua khóc than, thật là có chút bà bà mụ mụ đấy.
Đuổi được Lữ Chính Dương rồi, Tùy Qua lại đến ký túc xá của Tiên Linh Thảo Đường Cơ Kim.
Lúc này sắp tan việc, Tùy Qua dự định tới đón Đường Vũ Khê tan tầm, sau đó cùng đi ăn tối.
Mới vừa vào đại lâu, Tùy Qua đã đụng phải một người mà hắn không muốn gặp phải.
- Tùy tiên sinh...
Mặc dù Tùy Qua không muốn cùng đối phương bắt chuyện, thế nhưng Hoa Tuyết Nhạn lại chủ động tìm tới hắn:
- Tùy tiên sinh, ta muốn nói chuyện với ngươi.
- Cái này...sắp tan làm rồi mà.
Tùy Qua nói.
- Do đó, ta chỉ xin ngươi dừng lại mấy phút.
Hoa Tuyết Nhạn nói.
Tùy Qua thấy Hoa Tuyết Nhạn bộ dáng không cách nào chịu bỏ qua một bên, đành nhấn nút thang máy, nói rằng:
- Đi, ta hiện tại đi đón Vũ Khê tan làm, vì vậy vừa đi vừa nói chuyện.
- Là về sự tình của tập đoàn công ty...
Hoa Tuyết Nhạn vừa cùng với Tùy Qua tiến nhập thang máy vừa nói:
- Sự tình lần trước, ta có chút xao động vội vàng, hiện tại muốn chính thức nói lời xin lỗi với ngươi.
- Ngươi đều là lo lắng cho công ty, không cần xin lỗi.
Tùy Qua nói:
- Trái lại, có chủ quản tận hết chức trách như ngươi, ta cảm thấy rất yên tâm.
- Tốt lắm, ta lại một lần nữa muốn thẳng thắn khuyên can.
Hoa Tuyết Nhạn nói:
- Lúc này đây tuy rằng tập đoàn công ty đã vượt qua nguy cơ, thế nhưng ta cảm thấy công ty Hoa Sinh Dược Nghiệp vấn đề căn bản vẫn là không có được giải quyết xong. Ta nghĩ đám cao quản hỗn loạn kia đích xác rất có vấn đề, ngươi hẳn là suy nghĩ lại thay đổi bọn họ...
- Hoa chủ quản.
Tùy Qua cắt đứt Hoa Tuyết Nhạn nói:
- Ta nghĩ, cách nhìn của ngươi có thể có chút vấn đề. Ta biết, ngươi là người được giáo dục tinh anh ở nước ngoài, quản lý công ty, tài chính phương diện nghiệp vụ đều rất có kinh nghiệm. Thế nhưng, ngươi đối với tình hình trong nước Hoa Hạ vẫn còn có chút không quá hiểu rõ. Nói như thế, nếu như công ty Hoa Sinh Dược Nghiệp muốn xây dựng thêm nhà xưởng, cho ngươi đi làm, ngươi cần bao nhiêu mới có thể hòn thành trình tự phê duyệt?
- Cái này... Dựa theo trình tự bình thường, phỏng chừng ba tháng đi. Dù sao cơ quan ban ngành của Hoa Hạ chúng ta hiệu suất làm việc...
- Thế nhưng, ta để Sơn Hùng đi làm, hắn vài ngày đã có thể làm xong.
Tùy Qua nói:
- Do đó, ngươi đã hiểu ý của ta chưa?
Hoa Tuyết Nhạn suy nghĩ một chút, tựa hồ rốt cục đã suy nghĩ ra điểm khúc mắc trong đó:
- Ta hiểu được. Vật tẫn sở dụng, nhân tẫn kỳ tài.
- Ừ, hi vọng ngươi thật sự đã hiểu được.
Tùy Qua nói:
- Kỳ thực, phương diện quản lý kinh doanh ở công ty, ngươi thật sự có bản lĩnh rất lớn, ngay cả Nhãn Kính đều rất bội phục ngươi.
Khi nghe được "Nhãn Kính", Hoa Tuyết Nhạn lộ ra vẻ hơi chút khinh thường.
Loại thần tình này bị Tùy Qua nhìn được trong mắt, Tùy Qua cười nói:
- Kỳ thực Nhãn Kính không sai. Chớ nhìn hắn là côn đồ, đến rồi trước đây hắn cũng tốt nghiệp cao tài sinh tại Đông Đại chúng ta. Sau khi tốt nghiệp lại đến một nhà máy xí nghiệp lớn làm cán bộ trí thức. Chỉ là, sau này bạn gái hắn cùng cấp trên... Quên đi, đây là việc riêng của người ta, ta sẽ không nói thêm. Ta chỉ là muốn nói rằng, ở địa phương như Hoa Hạ này, có đôi lúc thành phần tri thức sẽ biến thành côn đồ, ngược lại côn đồ cũng có thể biến thành phần tử trí thức. Ngươi lại nhìn xem, quốc gia chúng ta rất nhiều quan viên, không ít đều là bằng cấp trường đảng, đại học truyền hình gì đó, không ai không trải qua giáo dục đại học chính quy, thậm chí có những người lấy một cái văn bằng giả, không có gì vẫn lãnh đạo, dẫn dắt quốc gia rất tốt sao!
- Ngươi thật là hài hước.
Hoa Tuyết Nhạn bỗng nở nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.