Y Tiên Thiểu

Chương 654: Cùng Lam Lan ở Nhân Gian Tiên Cảnh (2)




Lam Lan nói:
- Xem như tôi phục anh rồi, tiết mục kia gọi là Phách Chuyên Luận Dược là được. Như vậy anh dự tính làm sao phách chuyên, làm sao luận dược đây?
- Luận dược kỳ thật không phải luận bằng miệng, mà là dùng khả năng chữa bệnh luận cao thấp. Cho nên mỗi kỳ tiết mục song phương sẽ có nghĩa vụ chữa vài người bệnh, như vậy sẽ có thể luận được trình độ cao thấp của mình.
Tùy Qua nói.
- Đơn giản hiểu rõ, thật sự không sai.
Lam Lan nói:
- Để tôi về suy nghĩ xem làm sao để tiết mục tạo được sức ảnh hưởng, đồng thời sẽ không cảm thấy nặng nề.
- Đây là chuyện của cô.
Tùy Qua nói:
- Chi tiết cụ thể phải xem khả năng trù hoạch của cô.
- Anh đó, chẳng lẽ không chịu ra chút khí lực nào sao.
Lam Lan nói:
- Đừng quên tôi đang giúp anh nổi tiếng đâu. Thật sự không hiểu rõ trước kia không phải anh rất bận rộn sao, vì sao lập tức biến thành cao điệu như vậy?
- Đúng như lời tôi đã nói, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Tùy Qua khẽ thở dài:
- Nếu gió không ngừng, tôi phải thêm sức lực đem cỗ gió này thổi càng lớn hơn nữa, thổi cho bọn hắn không khả năng khống chế!
- Nghe anh nói như vậy giống như thế giới này luôn tràn ngập vô số âm mưu, cảm thấy thật buồn tẻ không thú vị.
Lam Lan nói.
Đúng lúc này cửa phòng bị người đá văng.
- Mẹ nó! Phòng này dùng tiếp đãi khách, vì sao không cho lão tử dùng!
Một thanh âm to cuồng vang lên bên ngoài.
Bên ngoài là một trung niên mặc áo đen, bụng bia, có chút hói đầu đang hùng hổ đứng thẳng.
Nhìn trung niên kia lại không giống thương nhân cũng không giống xã hội đen. Sau lưng hắn còn có vài trung niên đi theo, tay kẹp cặp da màu đen, ngoài ra còn có vài “công chúa” đi theo bồi rượu dùng cơm.
Lúc này trung niên hói đầu đang trách mắng nữ phục vụ:
- Tiểu nha đầu không hiểu chuyện! Ngay cả Đao tử ca của các người nhìn thấy tôi cũng phải cho tôi vài phần mặt mũi. Hôm nay tôi mời mấy người bạn ăn cơm, phòng vip này đương nhiên dành cho tôi, chẳng lẽ cô còn muốn tôi ra đại sảnh ngồi chờ? Thấy không, hai người này cũng đã ăn xong, bảo họ nhanh chóng tính tiền đi thôi.
- Tùy tiên sinh, thật sự là xin lỗi.
Nữ phục vụ vội vàng nói với Tùy Qua.
- Nhìn xem đi, vừa rồi cô còn than buồn tẻ không thú vị, hiện tại thú vị rồi đi.
Tùy Qua cười nói với Lam Lan, không hề để ý mấy người trung niên kia. Hắn rót cho nàng thêm ly rượu, sau đó mới nói với nữ phục vụ:
- Chúng tôi còn chưa dùng xong bữa tối, để mấy vị tiên sinh này ra ngoài chờ đi.
Nữ phục vụ tuy không biết lai lịch Tùy Qua, nhưng từng nhìn thấy hắn ngồi uống rượu với nhóm người Sơn Hùng, thấy Sơn Hùng cũng vô cùng tôn kính hắn, chắc chắn thân phận hắn không đơn giản. Vì vậy nàng đành bất an nhìn trung niên hói đầu kia:
- Tiên sinh, thật xin lỗi…
- Đồ không có mắt!
Một trung niên khác quát:
- Trước mắt của anh chính là Trần cục trưởng cục thành quản, anh thật có mắt không nhìn được Thái Sơn ah!
Trung niên hói đầu ngạo mạn hừ lạnh một tiếng, nhìn Tùy Qua, sau đó ánh mắt dừng trên người Lam Lan, kinh ngạc nói:
- Cô…cô là Lam đại chủ trì?
- Tôi là Lam Lan.
Lam Lan thật bình tĩnh nói:
- Trần cục trưởng cục thành quản phải không? Xem ra cuộc sống của ông quả thật rất thoải mái thôi, đi tới đây uống rượu còn có mấy cô gái hầu hạ đâu.
- Lam đại chủ trì nói đùa.
Trần Hữu Minh nghiêm trang nói:
- Chỉ hẹn mấy người bạn ăn bữa cơm mà thôi. Hơn nữa nơi này là chỗ ăn chơi, tôi lại lấy tiền riêng của mình tiêu xài, có vấn đề gì?
- Trần cục trưởng nói dùng tiền túi của mình, vậy có vấn đề gì đâu.
Lam Lan thản nhiên nói:
- Nhưng nơi này muốn ăn bữa cơm phải tốn vài ngàn đi, tiền lương của Trần cục trưởng thật sự nhiều đâu.
- Đâu có đâu có, đây đều là bạn cũ, mời họ ăn cơm tốn chút tiền là đương nhiên thôi.
Trần Hữu Minh quả nhiên rèn luyện mặt dạn mày dày vô địch, miệng nói dối như cơm thường.
- Xem ra Trần cục trưởng là người khẳng khái.
Lam Lan khẽ cười nói:
- Nhưng sức khỏe là vô giá thôi, Trần cục trưởng, ông cần phải đặc biệt chú ý thân thể khỏe mạnh ah.
Nói tới đây Lam Lan nhìn Tùy Qua mở trừng hai mắt.
- Lam chủ trì, lời này của cô là ý gì vậy?
Trần Hữu Minh nghi hoặc, sau đó cười tự giễu:
- Lam chủ trì, cô hiểu sai rồi đi? Những mỹ nữ này đều chỉ là nữ phục vụ mà thôi, chúng tôi cũng không dự tính làm chuyện gì trái pháp luật, cho nên cũng không cần lo lắng cho sức khỏe.
- Hừ! Đã chết đến nơi còn không tự biết!
Lúc này Tùy Qua đột nhiên hừ lạnh một tiếng.
- Lam chủ trì, người bạn này của cô là có ý gì?
Vẻ mặt Trần Hữu Minh trầm xuống hỏi. Nếu không phải hắn băn khoăn thân phận của Lam Lan, không muốn đắc tội vị nữ chủ trì nổi tiếng Đông Giang này, chỉ sợ hắn đã cho những người đi theo giáo huấn Tùy Qua.
Luôn quyền đấm cước đá với người buôn bán vỉa hè chính là lịch dạy học nhất định của thành quản.
Lam Lan biết Tùy Qua đã hiểu được ý tứ của nàng, vì vậy liền phối hợp diễn trò:
- Trần cục trưởng, có lẽ ông còn chưa biết lai lịch người bạn này của tôi đi. Anh ấy là ông chủ công ty dược nghiệp Hoa Sinh, cũng là người phát minh sản phẩm Mỹ Lệ Họa Thủy, là một Đông y phi thường lợi hại.
- Cái gì, ngươi phát minh Mỹ Lệ Họa Thủy?
Trần Hữu Minh hiển nhiên nghe qua về đại danh của Mỹ Lệ Họa Thủy, nhưng không nghĩ tới lại là một thiếu niên giống như một học sinh như thế.
- Xem ra Trần cục trưởng còn chưa biết.
Lam Lan nói:
- Vị Tùy Qua tiên sinh này còn là nhà cung ứng thuốc cho quân đội.
Trần Hữu Minh rốt cục dao động, biết thiếu niên trước mắt thật không đơn giản.
Nhưng lời nói vừa rồi của Tùy Qua làm Trần Hữu Minh có chút không thoải mái, vì vậy hỏi:
- Tùy Qua tiên sinh phải không, không biết lời vừa rồi của anh là có ý gì? Anh muốn đối lập với tôi sao?
- Đối lập?
Tùy Qua cười khinh thường:
- Chỉ bằng mấy người các ông? Còn xứng làm đối thủ của tôi? Tôi chỉ nói mạng của ông không còn bao lâu mà thôi. Căn cứ quan niệm thầy thuốc nhân tâm, vì vậy nhắc nhở ông một chút, có lẽ nhờ vậy ông còn sống lâu vài năm.
- Tùy tiên sinh, anh đừng nói chuyện giật gân!
Trần Hữu Minh nói:
- Hàng năm tôi đều có kiểm tra sức khỏe, năm trước tôi mới kiểm tra đâu. Cơ thể của tôi khỏe mạnh, hoàn toàn không có vấn đề!
- Vậy sao? Khẳng định như vậy?
Tùy Qua nói:
- Trên mông bên trái của ông mấy ngày nay mới mọc một chấm đỏ đi?
- Chấm đỏ? Nói đùa gì vậy?
Trần Hữu Minh cười nói:
- Mông của tôi mọc chấm đỏ, vì sao tôi không biết? Anh đúng là ăn nói lung tung…ha!
Trần Hữu Minh mới nói nửa câu đột nhiên ngừng bặt.
Bởi vì vào lúc này trong lòng hắn có một loại cảm giác thật kỳ quái, giống như bên mông trái của hắn tựa hồ có một chấm đỏ, hơn nữa loại cảm giác này ngày càng mãnh liệt, thậm chí hắn còn cảm thấy khối chấm đỏ kia làm cho hắn không thoải mái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.