Y Tiên Thiểu

Chương 637: Lạc Đường Biết Quay Lại




Một người có thể làm cho công tử chủ tịch tỉnh phải thối lui, hậu trường lợi hại bậc nào.
- Quách chủ tịch, chỉ một ít chuyện không nghĩ tới cũng làm kinh động ngài, xem ra ngài thật sự là một vị chủ tịch thật tốt.
Tùy Qua mỉm cười nói, đối với tư thế khiêm tốn hôm nay của Quách Minh Phong, xem như tương đối hài lòng.
- Ai, phát sinh chuyện như vậy, làm một chủ tịch thành phố, tôi thật sự là không hợp cách.
Quách Minh Phong buồn rầu thở dài nói:
- Chúng tôi đều là học sinh của trường này. Người của trường học xúc động, nhiệt huyết, nhưng tuyệt đối không thể không biết nói lý lẽ, không có tinh thần trọng nghĩa!
Câu nói này lập tức nhận được tràng vỗ tay.
Đợi tiếng vỗ tay vừa dứt, Quách Minh Phong tiếp tục nói:
- Dù hiện tại còn chưa tra rõ vấn đề, nhưng tôi tin tưởng trường học đứng ở nhất phương chính nghĩa. Từng là học sinh trường học, tôi tin tưởng phẩm đức cùng tình nghĩa của bọn họ. Thái cục trưởng, kết quả điều tra như thế nào?
Thái Minh Viễn trầm giọng nói:
- Chủ tịch, sự tình đã rõ ràng, mọi việc đều do một người phụ nữ tên Phiền Ti Khiết gây ra!
- Phiền Ti Khiết?
Quách Minh Phong cau mày nói:
- Dưới tay ông có một phó cục trưởng, hình như là họ Phiền?
- Dạ, chủ tịch. Ngài yên tâm, hắn lập tức chạy đến, tôi nhất định phải nghiêm tra! Nghiêm túc xử lý!
Thái Minh Viễn vội vàng tỏ thái độ.
Quả nhiên sau một lát, vị Phiền phó cục trưởng vô cùng lo lắng chạy tới, không nói hai lời vung tay cho Phiền Ti Khiết một cái tát.
Lần này, xem như cả gương mặt Phiền Ti Khiết đều bị đánh sưng phồng lên.
Phiền Ti Khiết bị một tát của anh trai làm ngây người. Cha của nàng qua đời sớm, anh trai như cha, Phiền Ti Khiết luôn được anh trai chiếu cố, cho nên dần dần dưỡng thành tính tình ngang ngược càn rỡ. Bởi vì không có tài năng gì, không làm được buôn bán đàng hoàng, bắt đầu tham gia hoạt động bán hàng đa cấp phi pháp, nhưng nhờ vào quan hệ của anh trai, cũng mò được không ít tiền.
Ai biết hôm nay nàng gặp vận xui, lại gián tiếp va chạm Tùy Qua, chú định nàng phải gặp xui xẻo.
Nhưng người phụ nữ này không biết tiến lui, bị anh trai đánh một tát tai trong lòng hình như không phục, hoặc là cảm thấy bản thân nàng xui xẻo thì tốt xấu cũng phải kéo người khác cùng xuống nước.
Vì thế Phiền Ti Khiết kêu la:
- Bọn hắn muốn bán hàng đa cấp phi pháp trong trường học, tôi chỉ mang công an đến bắt bọn họ!
Nghe xong lời này Phiền phó cục trưởng quả thật muốn qua đời.
Vừa đánh trống vừa la làng không phải là không thể được, nhưng cô phải phân cho rõ là lúc nào.
Dưới tình huống như thế, Phiền Ti Khiết còn không biết thu liễm, không ngờ vẫn còn muốn khuếch đại, đây chẳng phải là tìm chết sao?
Quả nhiên sắc mặt Quách Minh Phong thay đổi, sau đó nói:
- Tùy Qua tiên sinh có một công ty dược liệu Hoa Sinh, là một công ty chính quy, là hộ nộp thuế của Đông Giang, cũng là dược thương cung cấp thuốc cho quân đội, sao gọi là bán hàng đa cấp phi pháp? Đối với người như Tùy tiên sinh, còn trong trường đã biết gây dựng sự nghiệp, vô luận là trường học hay chính phủ đều nên cổ vũ cùng nâng đỡ. Nhân tài như vậy quả thật chính là mẫu mực thành công của Đông đại, là tấm gương đáng giá học tập, làm sao gọi là bán hàng đa cấp phi pháp? Thật sự toàn là nói bậy, ngay cả tôi cũng nghe không được nữa! Thái cục trưởng, theo tôi xem vị nữ sĩ giống phụ nữ chanh chua này, nên nhận điều tra, nhìn xem nàng dựa vào cái gì có thể chỉ huy cảnh lực dưới quyền của ông!
Thái Minh Viễn nhìn Phiền phó cục trưởng, trên mặt nổi lên vẻ cười lạnh, nghĩ thầm:
- Vốn nể tình là đồng liêu, muốn bảo vệ ông một chút, ai biết ông có một cô em gái không biết điều, vậy chỉ có thể trách ông xui xẻo.
Sắc mặt Phiền phó cục trưởng xám như tro tàn, vốn hắn nghĩ mình cho em gái tát tai để nàng hiểu ra, nhanh chóng câm miệng, miễn kéo luôn hắn xuống nước, ai biết người đàn bà này ngu không ai bằng, hiện tại kéo luôn hắn xuống vũng bùn.
Dưới tình huống như vậy hiệu suất phá án của công an thật cao, rất nhanh đã điều tra rõ ràng.
Phiền Ti Khiết bán hàng đa cấp phi pháp, ấu đả học sinh, trực tiếp bị bắt giữ.
Phiền phó cục trưởng dung túng bao che thân nhân làm trái pháp luật, bị Quách Minh Phong cách chức tại chỗ, chờ đợi xử lý.
Sau đó Thái Minh Viễn đại biểu toàn thể công an biểu đạt “lời xin lỗi chân thành”.
Mà trong quá trình này Tùy Qua vẫn không tham dự, chỉ đem Cao Phong cùng Giang Đào đi về phòng ngủ chữa thương.
Hai người chỉ là bị thương ngoài da nên rất nhanh liền khỏi hẳn.
Kỳ thật hôm nay làm ra động tĩnh lớn như vậy, Tùy Qua cũng rõ ràng ý đồ của Quách Minh Phong.
Quách Minh Phong muốn bày tỏ lập trường cùng thái độ với Tùy Qua, đương nhiên hạ thấp tư thế. Hắn muốn thông qua phương thức này tỏ rõ hắn sẽ không bao giờ tiếp tục đối lập với Tùy Qua, hơn nữa trong phạm vi chức quyền chỉ cần Tùy Qua có chỗ cần thiết hắn sẽ thích ý đưa tay giúp đỡ.
Mà Tùy Qua cũng không cự tuyệt ý tốt của Quách Minh Phong.
Thứ nhất bởi quan hệ của Trữ Bội, thứ hai giữa hai người cũng không có thâm thù đại hận. Kỳ thật trước kia Tùy Qua cũng đã chào đón Quách Minh Phong, nhưng người này luôn không bãi đúng vị trí, lại sĩ diện trang bức, kết quả bị làm không thể xuống đài. Cuối cùng không đạt được gì còn đắc tội Tùy Qua, tự mình làm cho người khác xem thường.
Nhưng người trong quan trường, khom lưng khuỵu gối là việc bình thường, cũng không có gì đáng nói.
Chỉ cần Tùy Qua không tiếp tục chỉnh hắn, Quách Minh Phong đã hài lòng.
Trị thương xong cho Cao Phong cùng Giang Đào, Tùy Qua dự định quay về công ty, đốc xúc việc sản xuất bộ dưỡng da, bảo đảm ngày lễ tình nhân đưa ra thị trường.
Nhưng hắn không nghĩ tới vừa đi ra cổng trường đã gặp được Trữ Bội.
- Lên xe đi.
Trữ Bội quay kính xe xuống, nói:
- Chiếm dụng chút thời gian của cậu, không để ý đi?
Tùy Qua không trả lời, trực tiếp lên xe.
Dù sao đây là cổng trường, hắn cũng không muốn có lời đồn đãi với hiệu trưởng phu nhân.
- Bội tỷ, chị nói đi.
Xe chậm rãi phát động, Tùy Qua nói.
- Chạy về hướng công ty Hoa Sinh, thuận tiện đi nhờ đoạn đường.
Trữ Bội gật đầu, vừa lái xe vừa có chút vắng lặng nói:
- Tùy Qua, Mỹ Lệ Họa Thủy là của cậu đi?
- Phải.
Tùy Qua gật đầu.
- Tôi biết mà, chỉ có cậu mới có bổn sự như vậy!
Trữ Bội thở dài:
- Nhưng cậu thật không giúp đỡ người ta. Nếu như kiếm tiền, đây là kinh doanh mới, lại không gọi tôi nhập bọn.
- Ha ha.
Tùy Qua cười cười:
- Sau này Mỹ Lệ Họa Thủy sử dụng tài liệu đều thông qua nhà ấm cung cấp đâu. Cho nên việc kiếm tiền, nhà ấm chúng ta đầu tư còn có thể không kiếm tiền?
Trữ Bội là người thông minh, hiểu được ý tứ lời nói của hắn, theo sau cười nói:
- Nguyên lai cậu đã sớm nghĩ tới, sớm biết tôi sẽ đầu tư…Ai, tóm lại, cậu là một người tài ba, tuổi trẻ tài cao thôi.
Trữ Bội cảm thấy có chút đáng tiếc, vốn nàng có thể đầu tư thêm nhiều tiền, kết quả lão gia hỏa Dương Chấn Thanh tiếc tiền, lo lắng kế hoạch của Tùy Qua không thành công, cho nên giảm phân nửa. Hiện tại nghĩ tới thật sự là tiếc nuối đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.