Y Tiên Thiểu

Chương 618: Được Phúc




Tùy Qua không hề nghĩ ngợi, theo bản năng đưa tay muốn nắm lấy nàng, ma xui quỷ khiến lại kéo xuống khăn tắm trên người nàng.
- Ah…
Đường Vũ Khê kinh hô một tiếng, trên người không mảnh vải, đành chui vào chăn quay lưng về phía Tùy Qua, dùng chăn bao chặt thân thể của mình.
- Anh đáng sợ như vậy sao?
Tùy Qua khẽ hỏi.
- Không phải.
Đường Vũ Khê nói, ngữ khí có chút run rẩy, xem ra phi thường khẩn trương:
- Em còn chưa chuẩn bị tốt.
- Nha đầu ngốc. Em chưa chuẩn bị tốt, anh cũng sẽ không bắt buộc em.
Tùy Qua cười nói:
- Anh cảm giác giống như ác thiếu chiếm đoạt tiểu cô nương. Đúng rồi, em giải thích với anh một chút, sao em lại thế này xuất hiện ở đây?
- Anh hôn mê trong phòng đông lạnh, sau đó em lái xe đưa anh về. Lúc đó thân thể anh thật băng sương, luôn rùng mình, em phải dùng thân thể sưởi ấm cho anh. Thuận tiện cho anh dùng đan dược.
Đường Vũ Khê đơn giản rõ ràng nói điểm chính.
- May mắn em dùng thân thể sưởi ấm cho anh.
Tùy Qua thở dài:
- Nói cách khác nếu không anh đã chết mất rồi.
- Nghiêm trọng như vậy? Đã xảy ra chuyện gì?
Đường Vũ Khê khó hiểu nói.
- Sau khi anh thu Tâm Ma vào Hồng Mông Thạch, tinh thần cũng rơi vào trạng thái suy yếu cực độ, thậm chí còn có một bộ phận tinh thần lực lưu lại trong tinh thần thế giới của em, căn bản không kịp quay về thân thể của mình. Nếu không nhờ em dùng thân thể sưởi ấm cho anh, làm cho bộ phận tinh thần lực kia đúng lúc trở lại trong cơ thể anh, vậy cho dù uống thêm nhiều đan dược cũng không được.
Tùy Qua thở dài, có chút may mắn:
- Cho nên, Vũ Khê, em thật là đại ân nhân của anh đâu. Ân nhân tỷ tỷ, anh làm sao báo đáp em đây, để cho anh lấy thân báo đáp đi?
- Thật là, nói được hai câu lại không chịu nghiêm túc!
Đường Vũ Khê cười mắng, sau đó vẻ mặt chợt nghiêm túc:
- Tùy Qua, em biết lần này anh cứu em phải chịu thật nhiều nguy hiểm. Kỳ thật anh mới là ân nhân của em, là người thủ hộ, mỗi lần em gặp khó khăn anh luôn xuất hiện bên cạnh em, trợ giúp em đi ra khốn cảnh.
- Nha đầu ngốc, nói những lời cảm động như vậy làm chi.
Tùy Qua khẽ cười nói:
- Anh là bạn trai của em, nếu ngay cả điểm này cũng làm không được, anh chẳng phải không bằng cầm thú sao?
Nói tới đây hắn nhích lại gần ôm lấy nàng.
Lần này Đường Vũ Khê không giãy dụa, tiếp tục nói:
- Em ở trong mộng nhìn thấy rất nhiều điều…
- Đây không phải là mộng, đó là ảo giác mà Tâm Ma chế tạo.
Tùy Qua nói:
- Em bị nó lừa gạt mà thôi.
- Tâm Ma thì Tâm Ma đi.
Đường Vũ Khê nói:
- Nhưng em lại cảm giác là một giấc mộng. Trong mộng em thật sự rất hận anh, không nghĩ tới anh xấu xa như vậy, lạm tình như thế, vô tình thương tổn em…nhưng anh liều lĩnh tới cứu em, làm em vô cùng cảm động. Giấc mộng này mặc dù là Tâm Ma sáng lập ảo cảnh, nhưng cũng làm em ý thức được một ít gì đó.
- Cái gì vậy?
- Không nói cho anh.
Đường Vũ Khê đột nhiên giảo hoạt cười.
- Mau nói cho anh biết!
Tùy Qua nói, hai tay bắt đầu làm chuyện xấu.
- Mau…dừng tay!
Đường Vũ Khê nói:
- Em cho anh biết!
- Nói mau!
Tùy Qua dừng tay.
- Điều này làm cho em ý thức được sở dĩ em nói “chưa chuẩn bị tốt” chẳng qua bởi vì em sợ hãi mất anh!
Ngữ khí Đường Vũ Khê có chút thương cảm:
- Sở dĩ em nhiều lần cự tuyệt tiến thêm một bước với anh, bởi vì anh quá ưu tú, mỹ nữ thích anh quá nhiều, em lo lắng mình đầu nhập toàn bộ vẫn sẽ mất đi anh, em không thể thừa nhận nổi!
- Nha đầu ngốc? Anh có ưu tú gì chứ, anh thật sự soái như lời em nói?
Tùy Qua hỏi.
- Soái cái đầu anh. Em nói là thật sự, anh còn nói đùa sao!
Đường Vũ Khê tiếp tục nói:
- Nhưng trong mộng, em nhìn thấy anh cùng người khác khanh khanh ta ta, em thật sự ghen tỵ, phẫn nộ muốn nổi điên, đồng thời em cũng hận chính mình vì sao không sớm ra tay, như vậy sẽ đến lượt nữ nhân khác ghen tỵ oán hận!
Nói xong Đường Vũ Khê kéo mền xuống, trần trụi ôm Tùy Qua.
Thân thể hai người thật nhanh nóng bỏng.
Thú huyết sôi trào, huyết mạch phun trương.
Giờ khắc này cho dù trời sập xuống cũng không thể ngăn cản bước hành động tiếp theo của Tùy Qua.
Duy nhất có thể khẳng định chính là, lần này tuyệt đối không phải ma đầu bắt chước ra tới!
Xuyên qua trần nhà thủy tinh, đã có thể nhìn thấy ánh nắng sáng rỡ.
Đường Vũ Khê đang nằm ngủ trong lòng Tùy Qua, trên mặt nàng tràn ngập vẻ yên lặng sau cơn gió lốc.
- Đang suy nghĩ gì đấy?
Đường Vũ Khê đột nhiên mở mắt nhìn Tùy Qua, có vẻ trêu chọc.
- Nghĩ em.
Tùy Qua đáp.
- Em đang ở trong lòng của anh, có gì mà nghĩ.
Đường Vũ Khê đột nhiên nhếch môi:
- Không phải đang nghĩ cô gái khác đi?
- Thật là nghĩ em.
Tùy Qua thành khẩn nói:
- Anh thật lo lắng đây là ảo cảnh mà Tâm Ma chế tạo ra. Nhưng may mắn không phải. Vũ Khê, còn nhớ rõ tình hình chúng ta quen biết lúc trên xe lửa không? Khi đó anh thật sự không nghĩ tới có một ngày sẽ có được em.
- Em cũng không nghĩ tới sẽ gởi thân cho tiểu lưu manh bán thuốc dán như anh.
Đường Vũ Khê cười nói, ngón tay chỉ vào ngực Tùy Qua:
- Đôi ánh mắt gian tà của anh lưu lại ấn tượng khắc sâu cho em…di!
- Di cái gì?
Tùy Qua hỏi.
Đường Vũ Khê đưa tay xuống dưới tìm kiếm, kinh ngạc nói:
- Anh còn có phải là người hay không vậy? Tinh lực lại dồi dào như thế! Gây sức ép mãi tới trời sáng, nếu không nhờ em từng luyện công đã bị anh gây sức ép mà chết, anh vẫn chưa ổn định sao?
- Như vậy tốt cho em tùy thời gọi về, anh tùy thời đều có thể dốc sức cho em đúng không?
- Mơ tưởng.
Đường Vũ Khê nói:
- Dù sao cũng phải chờ em tu dưỡng một chút tính sau, bị anh gây sức ép sắp nghẹt thở, anh cứ tiếp tục nghẹn lên đi.
- Nào có ai như em, mới cho người ta nếm mùi vị tuyệt vời liền trực tiếp cắt lương thực của người ta.
Tùy Qua buồn bực nói.
- Không ngừng lương cũng được, có thể thương lượng.
Đường Vũ Khê đưa ra điều kiện:
- Nói cho em biết thân đồng tử của anh bị ai ăn đi?
Tùy Qua đang định nói dối, nhưng ánh mắt Đường Vũ Khê biến thành sắc bén:
- Đừng nghĩ lừa gạt em! Nếu không nói, sau này anh đừng nghĩ đụng tới em.
- Việc này…
Tùy Qua do dự một chút, chỉ đành nói:
- Là nữ ma đầu mà anh từng nói với em…nhưng mà lúc ấy anh bị nàng ép buột. Em đâu phải không biết tu vi của nàng khủng bố bao nhiêu, hơn nữa tình huống lúc ấy thật đặc thù, anh căn bản không khả năng phản kháng…tóm lại anh u mê bị nàng cướp thân đồng tử thôi.
- Phi! Anh còn thân đồng tử sao.
Đường Vũ Khê thấp giọng mắng, nhưng nàng không tức giận, chỉ là diễn cảm có chút không thoải mái:
- Xem ra anh không gạt em. Nhưng có phải bị ép buột hay không chỉ sợ thật khó nói.
- Anh thật sự là bị ép buột.
Tùy Qua vội vàng tỏ thái độ.
Tới thời khắc này, đại khái chỉ có thể khẳng định mình bị ép buột mới có thể làm Đường Vũ Khê dễ dàng chấp nhận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.