Y Tiên Thiểu

Chương 551: Thay đổi của Ngưu Duyên Tranh (2)




Ngưu Duyên Tranh gật đầu, hài lòng thối lui ra khỏi gian phòng.
Trong nháy mắt cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, Tùy Qua lộ ra một nụ cười đắc ý.
Ngưu Duyên Tranh, rốt cục cũng bị hắn nắm trong tay rồi.
Mà lúc trước Ngưu Duyên Tranh, Hàn Côn cũng đã thề sẽ xuất lực cho Tùy Qua.
Mặc dù lúc trước Hàn Côn từng xuất thủ đối phó Tùy Qua, nhưng người này thề báo ân, ngược lại càng đáng tin hơn Tống Văn Hiên và Ngưu Duyên Tranh.
Sau khi nằm trên giường, Tùy Qua không vội ngủ, mà một lần nữa dùng lực tinh thần tìm kiếm chỗ sâu trong trí nhớ, cảm thụ lại kiếm quang năm màu của Khổng Bạch Huyên, dùng kiếm khí kinh khủng này ma luyện lực tinh thần của hắn.
Trong trí nhớ, lực tinh thần của Tùy Qua cách kiếm quang năm màu càng gần, áp lực lại càng lớn.
Kiếm quang năm màu dị thường sắc bén, khiến cho Tùy Qua cảm giác ngay cả không gian cũng bị xé nứt, khi lực tinh thần của hắn nhích tới gần kiếm quang năm màu, cảm giác được lực tinh thần cũng muốn bị chém đứt.
Kiếm khí kinh khủng như thế, thật không biết Khổng Bạch Huyên làm thế nào luyện thành.
Nhưng kinh khủng hơn là, Tiên Viên chân nhân chỉ dựa vào một đạo thần niệm, lại hoàn toàn chế trụ kiếm quang năm màu của Khổng Bạch Huyên. Nhưng Tùy Qua hiện tại, vẫn không dùng lực tinh thần đi cảm ứng thần niệm của Tiên Viên chân nhân, bởi vì Tùy Qua biết, đạo thần niệm của Tiên Viên chân nhân có lẽ còn kinh khủng hơn kiếm quang này.
Lực tinh thần của Tùy Qua không ngừng bị kiếm khí năm màu cắt nát.
Đây là hậu quả Tùy Qua thử dùng lực tinh thần đi ngăn chặn những kiếm quang năm màu kia.
- Quả nhiên vẫn chưa được?
Tùy Qua thầm nghĩ, mặc dù hắn đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng trước khi lực tinh thần của hắn chạm đến kiếm quang năm màu, đã lập tức tan rã rồi, căn bản không cách nào tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào với những kiếm quang năm màu kia.
Quá mạnh mẽ!
Mặc dù đây không phải không phải Tùy Qua cảm thán, nhưng khi hắn chân chính dùng lực tinh thần đi cảm ứng những kiếm khí sắc bén này, vẫn không nhịn được cảm khái lần nữa.
Cho dù những kiếm quang trong trí nhớ Tùy Qua, chỉ là hình chiếu của một loại tinh thần, nhưng vẫn mạnh không thể tưởng tượng.
Nhưng những kiếm quang này càng mạnh, càng có tác dụng nâng cao lực tinh thần của Tùy Qua.
Mặc dù mỗi một đạo lực tinh thần bị chém đứt, đối với Tùy Qua mà nói, giống như bị kiếm quang năm màu chém qua một kiếm, loại thống khổ tinh thần này còn lợi hại hơn gấp mười lần đau thấu xương tủy, nhưng vì ma luyện lực tinh thần của mình, Tùy Qua hồn nhiên không để ý tới những đau đớn này, mà hết sức chăm chú, ngưng tụ lực tinh thần của mình.
Chặt đứt một luồng tinh thần, lại ngưng tụ hai đạo, tiếp theo như thiêu thân lao đầu vào lửa, nghênh đón những kiếm quang năm màu xinh đẹp và kinh khủng.
Cứ lặp đi lặp lại như thế.
Cho đến khi toàn thân mồ hôi đầm đìa, sức cùng lực kiệt.
Ngày hôm sau, Tùy Qua tỉnh dậy rất muộn.
Khi tỉnh lại, đã sắp mười một giờ.
Hắn vừa mở cửa, lại phát hiện Tống Văn Hiên, Hàn Côn còn có Ngưu Duyên Tranh đều chờ ở cửa.
- Các ngươi là. . .
Tùy Qua nghi ngờ nhìn ba người.
- Chúng tôi nghe theo an bài của Tùy tiên sinh.
Ngưu Duyên Tranh nói.
Nếu như lời này là từ trong miệng Tống Văn Hiên nói ra, Tùy Qua quả quyết không cảm thấy kinh ngạc, nhưng không ngờ Ngưu Duyên Tranh cũng có thể mặt dày nói như vậy, thật sự khiến Tùy Qua cảm thấy có chút là lạ .
Xem ra, con người đều sẽ vì một thứ gì đó mà thay đổi .
Có người vì nữ nhân mà thay đổi, có người vì kim tiền mà thay đổi.
Còn Ngưu Duyên Tranh, lại vì tăng lên cảnh giới tu hành mà thay đổi.
Thấy tình huống này, Tùy Qua đồng học mỉm cười.
Hắn cười rất vui mừng.
Sau đó, Tùy Qua rất khiêm tốn nói:
- Ngưu lão, Hàn lão, các ngươi quá khách khí, nếu như có chuyện phải dùng tới các ngươi, ta đương nhiên sẽ mở miệng , cần gì phải chờ ở đây như vậy. Tống lão, lái xe đưa ta đến sân bay đi.
Tống Văn Hiên nghe Tùy Qua nói như vậy, trong lòng âm thầm vui mừng.
Khi Ngưu Duyên Tranh, Hàn Côn lần lượt xuất hiện, Tống Văn Hiên vốn tưởng rằng trong mắt Tùy Qua, hắn đã từ từ mất đi giá trị lợi dụng, nhưng bây giờ xem ra, Tùy Qua tựa hồ vẫn tin tưởng hắn, điều này làm cho Tống Văn Hiên thoải mái không ít, vui vẻ lái xe đi.
Một tòa cổ sơn cao vút trong mây, nguy nga, hiểm trở.
Nơi này ít ai lui tới.
Bởi vì người có thể tới ngọn cổ sơn này, cũng không phải người phàm, mà chỉ có người tu hành.
Người phàm, căn bản không đến được nơi này, bởi vì người phàm thậm chí cũng không biết tồn tại của nơi này.
Tòa cổ sơn này, tồn tại trong một không gian kỳ dị, là không gian dị năng do người tu hành đại năng thời cổ đại mở ra, có vô số đại trận phòng ngự, ngăn cách liên lạc với ngoại giới, linh khí ở đây cũng sẽ không tiết lộ ra ngoài.
Kinh khí thiên địa xung quanh ngọn cổ sơn rất dư thừa, độ dày cao hơn linh khí trong thế tục mấy chục lần.
Trên cổ sơn, mây mù lượn lờ, tiên hạc một đoàn, cung điện vô số, thoạt nhìn giống như là tiên sơn phúc địa.
Nơi này, chính là sơn môn chân chính của hiệp hội y dược Hoa Hạ, Thiên Ngu sơn.
Thậm chí, rất nhiều người thậm chí chưa từng nghe nói về cái tên này.
Lúc này, bên trong ngọn núi cổ sơn nhìn không thấy đỉnh, Ngu Kế Đô đứng trên một vách đá dựng đứng, nhìn biển mây dằng dặc, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ:
- Kinh Nguyên Phượng, ngươi nói Triệu Thà Phi không thu thập nổi một lão đầu tử ngu ngốc sao?
- Đúng vậy, Triệu Thà Phi thật là vô dụng, hơn nữa còn để cho Hàn Côn đả thương, đến hiện tại vẫn chưa hoàn toàn khôi phục nguyên khí.
Kinh Nguyên Phượng mắng:
- Thật là một phế vật!
- Quả nhiên là phế vật!
Ngu Kế Đô cũng hừ lạnh nói:
- Người như Triệu Thà Phi, cho dù có chết cũng không có gì đáng tiếc.
- Vậy để tôi đi chém giết?
Kinh Nguyên Phượng hỏi.
Ngu Kế Đô lắc đầu:
- Hiện tại hắn còn có chút chỗ dùng, tạm thời lưu lại cái mạng của hắn.
- Công tử, tôi không rõ, tiểu tử kia rút cuộc có cái gì đặc biệt hơn người, mà phải làm công tử cẩn thận như vậy.
Kinh Nguyên Phượng nói:
- Nếu không, để tôi đích thân xuất thủ, đi kiểm tra bản lĩnh của hắn?
- Không được!
Ngu Kế Đô vội vàng ngăn cản.
Kinh Nguyên Phượng nói:
- Tôi đích thân xuất thủ, bất luận thắng bại, ít nhất cũng có thể biết lai lịch của tiểu tử kia.
- Nếu như không phải thắng bại, mà là sinh tử thì sao?
Ngu Kế Đô nói:
- Vạn nhất ngươi gặp phải vị núi dựa sau lưng hắn, vừa ra tay có thể làm cho ngươi hồn phi phách tán, ngay cả ta cũng không thể nào cứu được ngươi.
- Chết thì chết rồi, ít nhất cũng làm cho công tử biết được lai lịch của hắn, không phải sao?
Kinh Nguyên Phượng nói.
- Không phải chuyện đơn giản như vậy.
Ngu Kế Đô nói tiếp:
- Nếu như ngươi tự mình xuất thủ, vậy có khác gì ta tự mình xuất thủ. Nếu như sau lưng tiểu tử kia thật sự có chỗ dựa, ngươi vừa ra tay, đối phương dĩ nhiên là có thể thông qua ngươi, truy tìm đến ta, sau đó mang đến phiền toái không tưởng được cho hiệp hội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.