Y Tiên Thiểu

Chương 524: Lão tổ Ngưu gia (2)




Thanh âm chưa dứt, một điểm búa quang thanh sắc đã ảnh xạ ra, bổ tới phía Tùy Qua.
Trong chốc lát, tinh thần Tùy Qua run lên, cảnh tượng bốn phía bỗng nhiên biến đổi, lúc này hắn giống như đứng trên một vách đá, có chạy đằng trời, trên đỉnh đầu, chiếc búa thanh sắc phá vỡ chân trời, biến to bằng căn nhà, mang theo thế sấm vang chớp giật, đánh xuống đầu Tùy Qua.
Xung quanh búa quang điện quang lấp lánh, tiếng phá không đinh tai nhức óc, làm cho người ta cảm giác có một loại khí thế cường đại căn bản không cách nào kháng cự.
Cảnh giới Tỏa Hồn, quả nhiên khó giải quyết, nhất là công kích trên mặt tinh thần, vô cùng kín kẽ, làm người ta khó lòng phòng bị.
Nếu không phải có kinh nghiệm lúc trước giao thủ với Hàn Khôn, chỉ sợ lần này đã bị Ngưu Duyên Tranh đánh tan tinh thần. Một khi tinh thần bị đánh tan, tương đương mất đi ý chí chiến đấu, chỉ sợ ngay cả một nửa tu vi cũng khó mà phát huy, khi đó nhất định sẽ chết không kịp ngáp.
Tùy Qua thu nhiếp tâm thần, cố gắng hết sức để không bị lực tinh thần của đối phương ảnh hưởng, từ trong miệng “phun” ra tam thánh phong, ném lên không trung, nghênh đón nhận búa Liệt Sơn của Ngưu Duyên Tranh.
Tam Thánh Phong đột nhiên trở nên to lớn, thậm chí còn lớn hơn búa Liệt Sơn của Ngưu Duyên Tranh.
Ầm!
Hai vật giao kích, phát ra một tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Bốn phía rung động, huyễn tượng xung quanh Tùy Qua cũng đột nhiên biến mất.
Búa Liệt Sơn chính là búa phá núi, theo lý Tam Thánh phong của Tùy Qua sẽ bị khắc chế. Nhưng búa Liệt Sơn của Ngưu Duyên Tranh chỉ là một pháp khí mà thôi, còn Tam Thánh phong trong tay Tùy Qua chính là bảo khí, mặc dù chưa hoàn thành luyện chế, nhưng cũng có thể xem là bảo khí. Cho nên, búa Liệt Sơn chạm vào Tam Thánh phong, chỉ có ánh lửa bắn ra bốn phía, tiếng vang lôi minh, nhưng không cách nào đục mở được Tam Thánh phong.
Răng rắc!
Dưới va chạm của Tiên Thiên chân khí, thạch đá trong lòng núi bị chém ra một cái khe cực lớn.
- Thu!
Ngưu Duyên Tranh khẽ quát một tiếng, thu pháp khí búa Liệt Sơn trở về.
Nhìn lổ hổng cực nhỏ trên miệng búa Liệt Sơn, Ngưu Duyên Tranh thật sự vô cùng đau lòng.
Năm đó sau khi Ngưu Duyên Tranh trúng cử nhân, trong một lần du ngoạn, đã tìm thấy búa Liệt Sơn trong một sơn động. Hắn không chỉ có được búa Liệt Sơn, hơn nữa còn chiếm được hai viên đan dược và một quyển tu luyện công pháp, trải qua mấy năm khổ tu, mới đột phá Tiên Thiên kỳ. Sau khi bước vào Tiên Thiên, Ngưu Duyên Tranh càng thêm khát vọng thành tiên, trường sinh, cho nên hắn hao phí nhiều năm đi tìm con đường thành tiên. Chẳng qua, cuốn công pháp Ngưu Duyên Tranh tìm thấy ban đầu cũng không phải là thứ gì lợi hại. Hơn nữa, hắn cũng không có danh sư chỉ điểm, vì vậy nhiều năm qua vẫn không thể thành công trúc cơ. Nhưng sau này, Ngưu Duyên Tranh rốt cục vẫn tìm được công pháp trúc cơ, nhưng khổ nỗi không có thời gian, cũng không có đầy đủ tài nguyên. Thật vất vả, ở Bạch Lưu Câu, Ngưu Duyên Tranh mới tìm được một gốc cây Huyết Đằng năm cánh, rốt cục có hi vọng trúc cơ. Nhưng Huyết Đằng năm cánh này chỉ là cây non, Ngưu Duyên Tranh muốn mượn nó trúc cơ, phải chờ chực ba năm trăm năm. Nhưng, Ngưu Duyên Tranh cũng là một kẻ gian ngoan, hắn biết hắn không thể sống lâu như vậy, cho nên dùng phương pháp quy tức, rơi vào trạng thái ngủ say, dùng cái này làm chậm tính mạng trôi qua.
Sự xuất hiện của Tùy Qua, đương nhiên đã quấy nhiễu “mộng đẹp” của Ngưu Duyên Tranh.
- Ngươi có bảo khí!
Ngưu Duyên Tranh nhìn Tùy Qua, lần này giao thủ, hắn không chiếm được nửa phần tiện nghi.
Tùy Qua cũng không tiếp tục công kích, hắn biết thực lực của lão quỷ này, nếu như lão này liều mạng, Tùy Qua rất khó đòi được tiện nghi.
- Ngươi có pháp khí, tại sao ta không thể có bảo khí?
Tùy Qua bình tĩnh nói:
- Có lẽ, ngươi cảm giác mình vận khí tốt, mới có được một món pháp khí lợi hại như vậy, nhưng rất hiển nhiên vận khí của ta khá hơn một chút. Một chiêu đã qua rồi, còn muốn tiếp tục không? Nhưng, ngươi nên biết, nếu như lòng núi này bị chúng ta phá nát, linh khí bên trong giải tán, sau này đối với ngươi cũng không có chỗ tốt gì.
- Không sai. Vận khí của ngươi tốt hơn ta.
Ngưu Duyên Tranh nói:
- Ngươi còn trẻ mà tu vi như thế, xem ra tiền đồ bất khả lượng. Không giống ta, dốc sức bình sinh mới đột phá Tiên Thiên, nhưng lại không còn sống bao lâu, chưa đạt đến Trúc Cơ, hơn nữa còn khiến như bây giờ, người không ra người, quỷ không ra quỷ .
- Thực lực của ngươi, có tư cách thoát khỏi nơi này.
Ngưu Duyên Tranh lại nói:
- Nhưng ngươi phải để lại Huyết Đằng năm cánh. Ngươi nên biết, nếu vật này cần dùng để ta Trúc Cơ, ta tuyệt đối không để bất kỳ kẻ nào mang đi!
- Ta tưởng đây là vật vô chủ, cho nên mới tính toán mang đi. Nếu vật này là của ngươi, vậy ta xin lỗi phải cướp đoạt.
Tùy Qua nói:
- Nhưng, đúng như lúc trước ta đã nói, vận khí của ta có lẽ hơn ngươi. Cho nên, ngươi không ngại suy nghĩ một chút, dựa dẫm vào vận khí tốt của ta. Như vậy, cơ hội ngươi Trúc Cơ thành công sẽ càng lớn.
- Cuồng vọng! Ngươi có tư cách gì nói có thể trợ giúp ta Trúc Cơ!
Ngưu Duyên Tranh nói.
Tùy Qua cười nhạt, đột nhiên cả người chậm rãi di động trong nước, sau đó cũng giống như Ngưu Duyên Tranh, đứng yên trên mặt nước:
- Thủ đoạn của ta, không phải thứ ngươi có thể tưởng tượng. Ngoài ra, nếu giao Huyết Đằng năm cánh này cho ta, ta có mười phần nắm chặc, có thể trong thời gian ngắn đề cao nó thành Huyết Đằng năm cánh thật sự. Như vậy, cơ hội ngươi Trúc Cơ thành công sẽ cao hơn nhiều.
- Không thể nào!
Ngưu Duyên Tranh nói:
- Ngươi không thể có bản lĩnh như vậy.
- Ngươi làm không được, không có nghĩa ta cũng làm không được.
Tùy Qua bình tĩnh nói:
- Dĩ nhiên, ta có thể lý giải, ngươi vì đợi Huyết Đằng năm cánh lớn lên, nên đã quy ẩn mấy trăm năm. Nhưng ta chỉ có thể tiếc nuối nói cho ngươi biết, cách này của ngươi thật sự quá ngu xuẩn! Có rất nhiều phương pháp có thể làm cho linh thảo nhanh chóng sinh trưởng, chẳng lẽ ngươi không biết?
- Biết thì thế nào, căn bản không làm được!
Ngưu Duyên Tranh ủ rũ nói:
- Ta biết, ngươi muốn nói đến linh điền. Nhưng linh điền là thứ mà những thế gia và môn phái siêu cấp cổ xưa mới có. Năm đó, ta từng thăm dò một thế gia cổ xưa, hi vọng có thể lấy trộm linh thảo, sau đó cầm một mảnh nhỏ linh điền, kết quả bị cao thủ của thế gia cổ xưa đó đánh cho thiếu chút nữa mất mạng.
- Thật là đáng thương.
Tùy Qua thở dài nói:
- Con đường tu hành gập ghềnh giống như ngươi, đại khái cũng không thấy nhiều. Nhưng trùng hợp là ta lại có linh điền, hơn nữa còn là trung phẩm linh điền.
- Không thể nào!
Ngưu Duyên Tranh nói:
- Chẳng lẽ ngươi là truyền nhân của thế gia cổ xưa?
- Ngươi không cần để ý đến thân phận của ta.
Tùy Qua nói:
- Tóm lại, ta nói có là có, không cần phải lừa ngươi. Tiểu Ngân Trùng, ngươi ra đi, hắn đã biết tồn tại của ngươi.
Vù!
Tiểu Ngân Trùng hóa thành một đạo ngân quang, từ dưới nước chui ra, rơi lên bả vai Tùy Qua.
- Linh thú!
Ngưu Duyên Tranh nói:
- Ta còn tưởng ngươi mang theo tay chân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.