Y Tiên Thiểu

Chương 479: Bị ép buộc (2)




Bởi vì một khi ngươi đã tiến vào, có thối lui ra ngoài, cũng không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa.
Sau một khắc, hai tay Tùy Qua bị đối phương gắt gao túm chặt, hơn nữa thân thể của Khổng Bạch Huyên cũng toàn diện kéo lên, bao gồm khuôn mặt vô cùng lạnh lùng và đôi môi mềm mại mang theo mùi thơm lạ lùng của nàng.
Tùy Qua đồng học đoán chừng, phạm vi tiếp xúc thân thể của hai người ít nhất đã đạt đến chín mươi phần trăm, nhưng Khổng Bạch Huyên tựa hồ còn thấy chưa đủ, lại dùng sức đè ép về phía Tùy Qua.
Tùy Qua đồng học hoàn toàn bị lạc, bị lạc trong động tác điên cuồng của đối phương.
Đồng thời, Tùy Qua cảm giác được Tiên Thiên chân khí nhiều hơn, cường đại hơn từ trong thân thể động lòng người của Khổng Bạch Huyên xông ra, không hề có cách trở tiến vào trong thân thể của hắn, hơn nữa sinh ra liên lạc với thứ nào đó trong thân thể của hắn, những chân khí này tan ra trong thân thể Tùy Qua, sau đó từ từ tạo thành một vòng tuần hoàn kỳ diệu trong kinh mạch của hắn.
Vòng tuần hoàn kỳ diệu này càng ngày càng rõ ràng, lực hấp dẫn giữa hai người cũng càng lúc càng lớn.
Xuyên thấu qua thần trí của mình, Tùy Qua đồng thời cảm thấy tồn tại của Hồng Mông thạch và Ngũ sắc thần linh.
Còn thần niệm của Tiên Viên chân nhân đã hoàn toàn biến mất.
Ngũ sắc thần linh, đang bị Hồng Mông tử khí vững vàng vây khốn trong Hồng Mông thạch, hoàn toàn không thể động đậy.
Ngũ sắc thần linh, cũng là pháp bảo bổn mạng của Khổng Bạch Huyên, trải qua mấy ngàn năm tu luyện mà thành, đối với nàng mà nói, là một phần của cơ thể, hơn nữa còn là một phần vô cùng quan trọng. Cho nên, khi ngũ sắc thần linh bị Hồng Mông thạch hoàn toàn trấn áp, đối với Khổng Bạch Huyên mà nói, giống như đả kích mang tính hủy diệt, giống như Hồng Mông thạch là một phần của Tùy Qua, hiện tại không có thần niệm của Tiên Viên chân nhân, Hồng Mông thạch đã hoàn toàn thuộc về Tùy Qua. Khổng Bạch Huyên muốn lấy lại ngũ sắc thần linh, chỉ có thể thông qua thân thể của Tùy Qua.
Hơn nữa, sau khi Tiên Viên chân nhân dùng hết lực lượng cuối cùng thúc dục Hồng Mông thạch trấn áp ngũ sắc thần linh, Hồng Mông tử khí trong Hồng Mông thạch liền bắt đầu luyện hóa ngũ sắc thần linh. Một khi ngũ sắc thần linh bị luyện hóa, Khổng Bạch Huyên sẽ không còn cách nào khống chế ngũ sắc thần linh, đành phải giao cho Tùy Qua. Hơn nữa, bởi vì ngũ sắc thần linh là một phần thân thể nàng , nguyên khí của nàng cũng sẽ vì vậy mà tổn thương nặng nề, thậm chí tu vi cảnh giới cũng sẽ lui bước.
Cho nên, không thể không nói, đòn cuối cùng của Tiên Viên chân nhân quả nhiên là cực kỳ tàn nhẫn.
Tiên Viên chân nhân lưu lại một đạo thần niệm trong Hồng Mông thạch, tựa hồ đặc biệt chính là để đối phó Khổng Bạch Huyên, tựa hồ hắn đã sớm suy tính sẽ xuất hiện chuyện như vậy, cho nên mới lưu lại hậu thủ, hoàn toàn phá vỡ kế hoạch của Khổng Bạch Huyên. Hơn nữa, còn thiết kế một cái lồng, đẩy Khổng Bạch Huyên vào chỗ vạn kiếp bất phục.
Tùy Qua không phải là kẻ ngu ngốc, hắn biết Tiên Viên chân nhân an bài như thế là suy nghĩ cho hắn.
Tiên Viên chân nhân không chỉ bảo vệ Hồng Mông thạch vì Tùy Qua, hơn nữa còn khiến Tùy Qua và Khổng Bạch Huyên có hôn ước da thịt. Nhưng, Tiên Viên chân nhân hiển nhiên không ngờ Tùy Qua vẫn là một tiểu sơ nam.
Mặc dù Tùy Qua không thể không thừa nhận, chuyện đã xảy ra giữa hắn với Khổng Bạch Huyên khiến cho giác quan và tinh thần của hắn cảm thấy rất thoải mái, nhưng dù vô cùng thoải mái cũng không che dấu được cảm giác áy náy và tội lỗi ẩn sâu trọng tâm hồn.
Tùy Qua cảm thấy có lỗi với Đường Vũ Khê, hơn nữa cũng cảm thấy có lỗi với Khổng Bạch Huyên. Bởi vì Tùy Qua biết, hiện tại Khổng Bạch Huyên làm những chuyện như vậy, không phải xuất phát từ bản ý của nàng, nàng hoàn toàn bị ép buộc.
Dĩ nhiên, điều khiến Tùy Qua cảm thấy an ủi chính là: hắn cũng bị ép buộc!
Một lúc lâu, tâm cảnh của Tùy Qua mới từ từ bình phục lại.
Hồng Mông thạch và ngũ sắc thần linh, trong thần thức của hắn càng ngày càng rõ ràng.
Thời gian dần qua, Tùy Qua cảm giác được ý niệm và thần thức của mình có thể ảnh hưởng đến Hồng Mông thạch.
- Buông ngũ sắc thần linh của nàng ra.
Tùy Qua dùng ý niệm phát ra mệnh lệnh với Hồng Mông thạch.
Bất luận lúc trước Khổng Bạch Huyên cao ngạo, siêu phàm thoát tục, ngạo thị thiên hạ cỡ nào, thì lúc này nàng cũng chỉ là một nữ nhân rất đáng thương, bị buộc phải làm việc nàng không muốn làm. Cho nên, việc Tùy Qua có thể làm lúc này, chính là nghĩ cách lấy lại ngũ sắc thần linh cho nàng.
Ý niệm của Tùy Qua tựa hồ nổi lên tác dụng, Hồng Mông thạch quả nhiên không cố gắng luyện hóa ngũ sắc thần linh nữa, hơn nữa Hồng Mông tử khí cũng không trói buộc ngũ sắc thần linh nữa.
Thời gian dần qua, ngũ sắc thần linh một lần nữa thành lập nên liên lạc với ý niệm của Khổng Bạch Huyên.
Khổng Bạch Huyên hiển nhiên cũng cảm ứng được loại biến hóa này, cho nên càng dính chặt vào người Tùy Qua, sau đó rót càng nhiều Tiên Thiên chân khí vào trong thân thể Tùy Qua, từng chút một tách rời ngũ sắc thần linh ra khỏi Hồng Mông thạch.
Khi ngũ sắc thần linh một lần nữa trở lại trong thân thể Khổng Bạch Huyên, Tùy Qua bỗng nhiên cảm thấy một loại cảm giác trống rổng, giống như từ trên đám mây thoáng cái rơi xuống mặt đất lạnh như băng.
Trên thực tế, Tùy Qua đích xác là rơi xuống đất.
Đoàn vân khí màu tím lúc trước đã biến mất, Tùy Qua cứ như vậy trần truồng đứng trên mặt đất lạnh như băng. Nhưng, vết máu trên người , nói cho hắn biết chuyện xảy ra lúc trước, tuyệt đối không phải là ảo giác.
Sát khí ngập trời từ phía sau truyền đến.
Tùy Qua không cần quay đầu lại, cũng biết Khổng Bạch Huyên đang đứng sau lưng hắn, chẳng qua hắn không biết nàng có trần truồng như hắn hay không.
Trong nháy mắt, Tùy Qua đưa ra một quyết định để hắn không phải trở thành vong hồn dưới kiếm của Khổng Bạch Huyên, hắn đột nhiên đấm ngực khóc lớn nói:
- Vũ Khê, ta thật có lỗi với nàng! Chúng ta đã trải qua bao nhiêu chuyện buồn vui, cũng đã trải qua khảo nghiệm sinh tử, thân thể và linh hồn của ta đều thuộc về nàng. Nhưng, ta thật là tên cầm thú, súc sinh, khốn kiếp, ta lại để xảy ra chuyện này với nữ nhân khác, hơn nữa còn là lần đầu tiên của ta, ta thật không có thể diện đi gặp nàng. Mặc dù ta bị ép buộc, nhưng là gạo đã thành cơm, ván đã đóng thuyền, nước đổ khó hốt... Ta thật sự không còn mặt mũi đi gặp lại nàng..
Vốn, đây chỉ là mưu kế bảo vệ tánh mạng của Tùy Qua, bởi vì hắn từng nghe người ta nói, nữ nhân đều có một loại cảm giác đặc biệt đối với nam nhân lần đầu tiên đoạt lấy thân thể của nàng. Cho dù nàng hận thấu ngươi, nhưng chỉ cần sau khi xong chuyện nàng không giết chết ngươi, như vậy sẽ không bao giờ hạ quyết tâm giết ngươi nữa. Nói cách khác, Tùy Qua chỉ cần kéo dài thêm vài giây, hắn sẽ an toàn thoát thân. Cho nên, Tùy Qua mới nghĩ ra chủ ý gào khóc như vật. Đây chỉ là Tùy Qua tự diễn trò mà thôi, nhưng lại không ngờ lời nói của mình tựa hồ xúc động nội tâm, đến phía sau lại than thở khóc lóc thật sự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.