Y Tiên Thiểu

Chương 475: Tiên Viên chân nhân hiện thân (1)




Nhưng nữ nhân này rõ ràng không lục soát qua hồn của Tùy Qua.
Dĩ nhiên, nếu như nàng thật sự thu hồn của Tùy Qua, như vậy Tùy Qua đã biến thành ngu ngốc rồi.
- Tại sao ngươi muốn lấy Hồng Mông thạch?
Tùy Qua không phản kháng, bởi vì hắn biết vô lực phản kháng, cho nên hắn chỉ cầu giải trừ nghi ngờ trong lòng, cho dù chết, cũng làm quỷ minh bạch.
- Bởi vì ngươi không xứng có vật này, nó chỉ nằm trong tay của ta, mới có thể được lợi dụng lớn nhất.
Đạo cô nói.
- Ngươi cũng quá cuồng vọng rồi?
Tùy Qua nói:
- Ngươi nói năng hùng hồn để cướp đồ như vậy, thật là hiếm có. Nhưng trên người của ta không có Hồng Mông thạch gì cả, ta đã sớm không thấy vật này rồi.
- Ngươi không biết cái gì, đương nhiên lại càng không xứng có nó.
Đạo cô hừ một tiếng:
- Nhưng, Hồng Mông thạch đang ở trên người của ngươi, ta sẽ hút nó ra. Tốt nhất ngươi nên phối hợp với ta, nếu không, chỉ sợ ngươi sẽ gặp nguy hiểm.
- Ta có nguy hiểm gì? Làm sao ngươi hút ra ? Vật này thật sự không nằm trên người ta!
Tùy Qua nói:
- Hiện tại ta lanh lợi như vậy, làm sao có thể giấu một tảng đá trên người được chứ.
Đạo cô không nói gì nữa, rót càng nhiều Tiên Thiên chân khí vào trong thân thể Tùy Qua, sau đó lợi dụng thủ đoạn huyền diệu nào đó bắt đầu dẫn động thứ gọi là “Hồng Mông thạch” trong thân thể Tùy Qua.
Tùy Qua vốn tưởng rằng đạo cô này sẽ thất vọng, bởi vì trên người hắn căn bản không có Hồng Mông thạch, nhưng chỉ chốc lát sau, Tùy Qua liền phát hiện hắn sai lầm rồi, hắn thật sai lần. Dưới sự dẫn động của Tiên Thiên chân khí, trong thân thể của hắn thật giống như có một vật thật sự bị hút ra ngoài, cảm giác như vậy khiến hắn vô cùng khó chịu, giống như một phần thân thể bị đạo cô này lấy đi vậy.
- Ta sai lầm rồi! Ta thật sai lầm rồi... Vật này có lẽ thật sự ở trên người của ta, nhưng xin ngươi nhẹ tay một chút có được không.
Tùy Qua nói:
- Ngươi hạ thủ nhẹ tay một chút, hoặc là ta chủ động phun ra cho ngươi.
- Nếu không muốn thống khổ hơn thì bớt nói nhảm đi, chỉ cần ta lấy ra Hồng Mông thạch, ngươi sẽ không có chuyện gì.
Đạo cô nói.
- Lấy đi... Lấy đi, ngươi thích lấy thế nào thì lấy đi.
Tùy Qua cắn răng nói, định nhắm hai mắt lại.
Nếu vô lực phản kháng, như vậy việc duy nhất có thể làm, chính là nhắm mắt lại hưởng thụ.
Tùy Qua phối hợp như vậy, tiến trình lấy đồ của đạo cô càng thêm thuận lợi.
Tùy Qua càng ngày càng tinh tường cảm giác vật trong cơ thể tựa hồ muốn ly thể mà ra, đồng thời cũng tinh tường cảm giác được vật kia đang điên cuồng hấp thu Tiên Thiên chân khí do đạo cô rót vào. Dĩ nhiên, đạo cô rót vào bên trong thân thể Tùy Qua nhiều Tiên Thiên chân khí như vậy, nếu như không phải vì có Hồng Mông thạch đang hấp thu, chỉ sợ Tùy Qua sớm đã bị Tiên Thiên chân khí khổng lồ này bạo tạc rồi.
Cảm giác càng ngày càng rõ ràng.
Tùy Qua rốt cục hoàn toàn cảm giác được “Hồng Mông thạch” theo lời đạo cô, thông qua thần thức, Tùy Qua “nhìn” thấy trong cơ thể của hắn có một tấm bia đá khổng lồ, tấm bia đá lơ lửng trong hư không, phía trên khắc đầy bùa văn tự, tối tăm khó hiểu, giống như thiên thư, hơn nữa những văn tự này làm cho người ta có một loại khí thế hùng vĩ, cổ xưa.
Hơn nữa, tấm bia đá này có vẻ nhìn rất quen mắt, giống như đã từng thấy.
Đây không phải là tấm ngọc giản kia sao!
Rốt cục, Tùy Qua hoàn toàn hiểu Hồng Mông thạch là vật gì rồi, đây chính là khối ngọc giản ban đầu hắn vô tình lấy được trong cổ thư. Thần Nông tiên thảo bí quyết, cũng là lấy được từ trong ngọc giản này.
Chẳng qua, Tùy Qua vốn cho rằng ngọc giản này đã biến mất, ai ngờ nó lại tan ra làm một thể với thân thể của hắn.
Hôm nay, đạo cô này dùng Tiên Thiên chân khí kích thích Hồng Mông thạch, rốt cục thành công khiến nó hiện ra.
Nhưng đáng sợ chính là, đạo cô này làm sao lấy miếng Hồng Mông thạch này ra?
Ý nghĩ này mới vừa xuất hiện, thân thể Tùy Qua chợt di chuyển, sau đó thấy đạo cô này ngồi xếp bằng đối diện với hắn, hai tay đưa ra úp vào hai tay của Tùy Qua, bốn bàn tay dính lại với nhau.
Tiên Thiên chân khí khổng lồ hơn thông qua song chưởng của Tùy Qua rót vào thân thể của hắn, sau đó bị Hồng Mông thạch hấp thu.
Tùy Qua thông qua thần trí của mình, thấy trong cơ thể Hồng Mông thạch thả ra kim quang càng ngày càng mãnh liệt, sau đó tấm bia đá này chậm rãi bay về phía trước, tựa hồ sẽ từ đỉnh đầu Tùy Qua nhô ra.
Cảm giác Hồng Mông thạch bị mạnh mẽ hút ra vô cùng khó chịu, khiến Tùy Qua cảm thấy hồn phách của mình cũng muốn bay ra khỏi thân thể.
Trong hai mắt đạo cô đã hiện lên một tia hưng phấn.
Chớp mắt, trong huyệt động kim quang đại thịnh.
Một khối ngọc giản lớn cỡ bàn tay từ đỉnh đầu của hắn “chui” ra ngoài, sau đó ngọc giản này nhanh chóng trở nên to lớn, biến thành một khối bia ngọc cao hơn hai thước, dày hơn một thước, đang phóng thích ra kim quang chói mắt khắp bốn phía.
Khi Hồng Mông thạch từ trong thân thể Tùy Qua chui ra, Tùy Qua chỉ cảm thấy cả người giống như hư thoát.
Vị đạo cô thần bí này, giống như hút khô tất cả tinh lực trên người Tùy Qua.
Thấy bia ngọc xuất hiện, đạo cô lộ vẻ mừng rỡ, sau đó đưa tay lên bắt lấy bia ngọc Hồng Mông thạch.
Nhưng đúng lúc này, trong Hồng Mông thạch đột nhiên toát ra một bàn tay hư ảnh, đánh về phía bàn tay đạo cô.
Ầm!
Song chưởng đánh nhau, phát ra thanh âm điếc tai nhức óc, cả sơn đông bỗng nhiên đung đưa.
Sắc mặt đạo cô đại biến, trên bàn tay huyễn ra một hư ảnh, tiếp tục chộp tới Hồng Mông thạch.
Răng rắc!
Trong Hồng Mông thạch đột nhiên nổ tung một đạo điện quang tử sắc, đánh nát chưởng ảnh của đạo cô.
Đạo cô giận dữ, đang muốn ngưng tụ một kích toàn lực, đột nhiên giữa kim quang của tấm bia đá xuất hiện một bóng người, bóng người kia là một lão nhân tóc trắng xoá, mặc y phục áo vải của nông dân cổ đại, đeo túi, trên vai vác một cái cuốc, nhìn như một nông phu cổ đại, nhưng làm cho người ta cảm nhận được một loại khí thế cao ngạo hoàng giả cũng không sánh kịp.
- Đây chính là Tiên Viên chân nhân sao?
Tùy Qua nghĩ thầm nói.
Ngoại trừ Tiên Viên chân nhân khai sáng Thần Nông tiên thảo bí quyết, Tùy Qua thật sự không nghĩ ra còn có ai mặc trang phục như thế, mà lại có khí thế như vậy.
Đạo cô nhìn thấy bóng người kia, tâm tình lộ ra vẻ kích động, phẫn nộ quát:
- Tiên Viên chân nhân, ngươi thật là ghê tởm! Chuyện ngươi không làm được, tại sao không để chúng ta làm! Ngươi lại còn lưu lại một đạo thần niệm, để truyền nhân của ngươi chiếm lấy Hồng Mông thạch, ngươi thật quá ghê tởm!
- Khổng Bạch Huyên!
Bóng người kia nói:
- Ngươi từng là một thành viên của Thần Thảo tông ta, cho dù không phụ tá truyền nhân của ta, cũng không nên có chủ ý với hắn. Hồng Mông thạch, người có đức mới có thể có được, há có thể để cho ngươi!
- Hai vị, nếu là người quen, vậy thì dễ nói chuyện rồi, mọi người thương nghị một chút đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.