Y Tiên Thiểu

Chương 468: Một bước lên trời (2)




Tùy Qua nhìn Lam Lan, thấy đồng phục y tá trên người nàng, đột nhiên cười nói:
- Thật không ngờ, cô mặc đồng phục y tá lại mê người như vậy.
- Đáng ghét! Lúc này không muốn nghe anh nói đùa.
Lam Lan đột nhiên nghiêm mặt, vẻ mặt cứng rắn, chất vấn:
- Tại sao anh muốn bế quan, còn làm quỷ dị như vậy, làm tôi tưởng mình sinh ra ảo giác.
- Đúng như cô chứng kiến, tôi là một người tu hành.
Tùy Qua nói:
- Sau khi rời khỏi bệnh viện, tâm cảnh của tôi đang thích hợp bế quan đột phá, cho nên tôi phải làm như vậy. Thật xin lỗi, để cô lo lắng rồi.
Tùy Qua giải thích rất đơn giản.
Không biết vì sao, tất cả mọi thứ khó hiểu trước mắt, sau khi nghe Tùy Qua nói ra, Lam Lan đột nhiên cảm thấy những chuyện trước mắt không còn giống như ảo giác, mà là một loại tồn tại rất tự nhiên. Nghe Tùy Qua nói chuyện, tựa hồ làm cho nàng cảm thấy vô cùng an bình.
- Anh không giống với trước kia.
Lam Lan nhìn Tùy Qua nói.
- Không giống cái gì?
Tùy Qua hỏi.
- Tôi nói không ra, chẳng qua cảm giác anh không giống ngày thường.
Lam Lan nói:
- Anh đứng ở đây, nếu như tôi nhắm mắt lại, cho dù anh nói chuyện với tôi, tôi cũng cảm thấy anh không phải người đó.
- Tôi không phải là tôi, vậy còn có thể là gì?
Tùy Qua cười nói:
- Sắc lang?
- Anh giống như một khúc gỗ.
Giọng nói của Lam Lan không giống như nói giỡn.
- Thật sao?
Tùy Qua vuốt vuốt lỗ mũi, chợt hiểu ý tứ trong lời nói của Lam Lan.
Người tu hành Tiên Thiên kỳ, bởi vì có thể cảm ứng và hấp thu thiên địa linh khí, cho nên khi câu thông với thiên địa linh khí, sẽ làm cho người ta có một loại cảm giác dung hòa làm một với thiên địa tự nhiên.
Nhưng, lúc này Tùy Qua căn bản không câu thông và hấp thu thiên địa linh khí, không ngờ lại tự nhiên dung hòa làm một với tiểu thiên địa trong nhà kính, hơn nữa Tùy Qua tu hành chân khí là mộc thuộc tính, cho nên mới khiến Lam Lan cảm thấy hắn giống như một khúc gỗ.
- Đúng rồi. Không nói chuyện này nữa.
Tùy Qua nói:
- Đi ra ngoài trước đi, tôi còn có hai việc cần hoàn thành.
- Hai chuyện của anh tạm thời chưa làm.
Lam Lan nói:
- Tôi có một chuyện cũng rất khẩn cấp.
- Chuyện gì?
- Ăn cơm!
Lam Lan có chút báo oán nói:
- Chẳng lẽ anh không biết, tôi đã mấy ngày không ăn gì rồi!
- Cô ở bên ngoài coi chừng dùm tôi, không ăn cái gì sao?
Trong lòng Tùy Qua bất giác có chút cảm giác hạnh phúc.
- Nói nhảm, tôi dĩ nhiên không ăn.
Lam Lan nói:
- Đều là lo lắng anh làm loạn. Anh cũng thiệt là, sau khi rời khỏi bệnh viện, một cái tin cũng không để lại cho tôi, làm hại tôi lo lắng rất nhiều, anh biết không?
- Khi cô ở bệnh viện, không phải có cha cô chăm sóc cô sao.
Tùy Qua nói.
- Đừng nhắc đến ông ấy.
Lam Lan nói:
- Ba tôi, chỉ biết quan tâm đến quyền lực trong tay mình. Nhưng, trước khi ăn cơm, tôi muốn thay quần áo trước đã.
- Bộ y phục này của cô, thật ra rất đẹp.
Tùy Qua cười nói.
- Hừ! Tư tưởng xấu xa!
Lam Lan liếc nhìn Tùy Qua, mơ hồ đoán được trong đầu tiểu tử này đang suy nghĩ gì.
Tùy Qua mua cho Lam Lan một bộ quần áo trong cửa tiệm gần trường, đó là một bộ quần áo học sinh điển hình. Mặc dù chỉ là hàng tiện rẻ tiền, nhưng mặc trên người của nàng, hiệu quả vẫn rất tốt. Điểm này có thể nhận ra từ ánh mắt hâm mộ của những người xung quanh.
- Từ trên người cô, tôi thấy được bóng dáng hoa khôi của trường thời kỳ trước.
Tùy Qua nói Lam Lan.
- Thời kỳ trước gì chứ, chẳng lẽ hiện tại, tôi không đẹp hay sao?
Lam Lan hừ một tiếng, xoay người đi về một quán ăn nhỏ.
Nhìn thân thủ thướt tha, phong vận của Lam Lan, Tùy Qua nghĩ thầm:
- Nàng thật sự là một người đồng tính hay sao? Nhìn thế nào cũng không giống? Nhưng chuyện này không cần gấp gáp. Nhân Mộc thụ rất nhanh sẽ đề cao, cho dù nàng thật sự là người đồng tính, cũng không có gì lớn. Yên Vũ Đồng à, Tùy Qua tôi sẽ rất nhanh từ bạn thân biến thành bạn trai của Lam Lan, cô lựa chọn làm tình địch của tôi, là sai lầm lớn nhất.
Sau khi Lam Lan tiến vào quán ăn, lập tức gọi rất nhiều món ăn ngon.
Nàng đại khái đói bụng đến gần chết, cho nên lúc ăn cơm, đã hoàn toàn không còn phong phạm thục nữ.
Lúc này, người trong quán ăn cũng càng ngày càng nhiều.
Chẳng qua, những người này tựa hồ không phải tới dùng cơm , giống như đến nhìn Tùy Qua và Lam Lan ăn cơm .
Bởi vì kể từ khi bọn họ lần lượt tiến vào quán ăn, vẫn nhìn về phía Tùy Qua và Lam Lan.
Tình huống này, đương nhiên không giấu diếm được Tùy Qua.
- Ăn no chưa?
Tùy Qua giống như không nhìn thấy những người lòng dạ khó lường, bình tĩnh hỏi Lam Lan.
Lam Lan gật đầu.
- Vậy chúng tôi đi thôi, có hai chuyện có lẽ cô sẽ cảm thấy hứng thú.
Tùy Qua đứng dậy nói, mặc áo khoác cho Lam Lan.
Khi hai người đi tới cửa quán ăn, đột nhiên có một người ngăn trước mặt bọn họ:
- Lam tiểu thư, Tùy tiên sinh, mời hai vị dừng bước.
- Tại sao?
Lam Lan cau mày nói.
- Đây là ý tứ của phụ thân Lam tiểu thư.
Người trung niên cản trước mặt bọn họ nói:
- Ông ấy muốn gặp hai vị.
- Lúc này tôi không muốn gặp ông ấy.
Lam Lan không vui nói:
- Tôi không muốn bị ông ấy giam cầm .
- Cái này. . . Lam tiểu thư, đừng làm khó chúng tôi.
Người trung niên tựa hồ cũng không tính toán nhường đường .
- Chẳng lẽ ngươi không nghe thấy nàng vừa nói gì sao!
Tùy Qua chợt trừng mắt nhìn người trung niên.
Tên cảnh sát trung niên mặc thường phục giống như là bị lưỡi dao sắc bén đâm trúng, liên tục lui về phía sau, đặt mông ngồi xuống đất.
Một ánh mắt!
Tùy Qua chỉ dùng một ánh mắt, đã đánh tan ý chí của tên cảnh sát mặc thường phục, làm cho hắn run sợ.
Đây chính là chỗ lợi hại của Tiên Thiên cao thủ, có thể câu thông thu nạp thiên địa linh khí, có thể cùng thiên địa tan ra làm một thể. Cho nên, trong mắt người bình thường, cao thủ Tiên Thiên kỳ chính là trời cao.
Trời cao, đất dày.
Căn bản không phải thứ con người có thể chống lại.
Cho nên, cho dù là một ánh mắt sắc bén, đối với người bình thường mà nói, có khí thế thái sơn áp đỉnh, căn bản không cách nào kháng cự.
Tên cảnh sát trung niên bị té ngồi xuống đất, đám người còn lại còn tưởng hắn bị tập kích, bốn cảnh sát trẻ tuổi thân thủ nhanh nhẹn vội vàng lao tới, chuẩn bị mạnh mẽ chế trụ Tùy Qua.
Chà! Chà! Chà! Chà!
Đáng tiếc, căn bản vô dụng, bốn người này mới vừa nhào tới trước mặt Tùy Qua, còn chưa đụng tới chéo áo của hắn, bọn họ liền phát hiện bọn họ lại trở về vị trí trước khi chưa xuất thủ, giống như bọn họ căn bản không động đậy vậy.
Quỷ dị không thể tưởng tượng nổi.
Tùy Qua chỉ tùy tiện xòe bàn tay trái, lúc này hắn phát hiện một hiện tượng thú vị, sau khi hắn bước vào cảnh giới Tiên Thiên, Thiên Biến Bắt Trùng Thủ hiển nhiên tinh diệu hơn trước, thu phát càng thêm tự nhiên.
Xem ra, bộ thủ pháp này, tựa hồ có thể dựa vào tu vi cảnh giới tăng lên mà “tiến hóa”.
- Chúng ta đi thôi.
Tùy Qua khẽ mỉm cười với Lam Lan, cất bước đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.