Y Tiên Thiểu

Chương 452: Ngọn nguồn ô nhiễm




- Tôi biết.
Lam Lan nói:
- Công ty Hoa Sinh hợp tác cùng quân đội, tiến vào danh sách thu mua dược vật của họ, đúng không?
- Cô biết?
Tùy Qua thoáng kinh ngạc, loại chuyện này chỉ được gởi công văn trong quân đội, không công khai ra bên ngoài.
- Anh quên tôi làm nghề gì sao?
Lam Lan nói:
- Tin tức của tôi đương nhiên là linh thông. Mặt khác, mấy ngày nay khi anh còn mơ màng ở Đế Kinh, tôi cũng đâu nhàn rỗi, giúp anh làm một ít điều tra.
- Cô đã điều tra chuyện ô nhiễm?
Tùy Qua suy đoán.
Lam Lan gật đầu:
- Đừng quên, chuyện này tôi đã cam đoan với quần chúng bị hại, nhất định phải tra rõ ràng. Hừ, cho dù là anh làm ra chuyện thương thiên hại lý như vậy, tôi vẫn sẽ công bố ra ngoài. Nhưng chuyện này hiển nhiên không phải anh làm, anh không phải là người như thế.
- Cảm ơn Lam đại chủ trì tín nhiệm.
Tùy Qua nói:
- Có được “nữ hiệp” ghét ác như cừu thừa nhận, thật không phải là chuyện dễ dàng.
- Đừng lắm mồm.
Lam Lan nhớ lại tình hình ngày trở về từ trong nhà Văn đại gia, trong lòng ấm áp:
- Tôi đã âm thầm cho người điều tra qua, nguồn nước đích thật bị ô nhiễm. Nhưng nguồn ô nhiễm không xuất phát từ nhà xưởng của anh.
- Âm thầm?
- Phải.
Lam Lan nói:
- Hơn một lần dược hán của anh bị người vu cáo hãm hại, không phải vì cơ quan giám sát bị người thu mua sao. Cho nên muốn biết chân tướng, hiển nhiên không thể dựa vào những người đó. Vì vậy tôi tìm vài người bạn, tiến hành kiểm tra nguồn nước địa phương. Thôn dân địa phương đều dùng nước ngầm để uống, nhưng nước giếng của họ đều dựa cạnh con sông, mà đoạn sông chỗ họ nước chảy thật chậm, hai bên sông thật nhiều rác rưởi, vật ô nhiễm đều ném tại nơi này. Nguồn nước của họ chính vì vậy bị ô nhiễm.
- Thượng du con sông bị ô nhiễm, hẳn cũng có ngọn nguồn ô nhiễm đi?
Tùy Qua nhíu mày hỏi.
- Phải, thượng du có ô nhiễm nguyên. Hơn nữa cũng là một dược hán.
Vẻ mặt Lam Lan có chút xem thường:
- Dược hán kia tên là công ty dược nghiệp Xuân Huy, còn là xí nghiệp nổi danh của tỉnh Minh Hải, nhà giàu nộp thuế, hừ, không thể tưởng được chính là một tai họa.
Công ty dược nghiệp Xuân Huy, đích xác Tùy Qua từng nghe qua.
Trong tỉnh Minh Hải đúng là có chút nổi tiếng.
- Phải, những kẻ này đích thật là tai họa. Bọn hắn không phải tạo phúc nhân loại, trị bệnh cứu người, mà là giết người.
Tùy Qua nói:
- Nếu cô đã điều tra rõ tình huống, sao không công bố đi, làm cho dư luận cùng lực lượng internet đi giết chết bọn hắn.
- Chỉ sợ không đơn giản như vậy.
Lam Lan nói:
- Đầu tiên, tôi nhờ bạn bè giám sát ra kết quả, vì vậy không được cơ quan ngành thừa nhận. Mặt khác, người của công ty Xuân Huy vẫn có thể phủ nhận, nói hàng mẫu không phải lấy từ công ty của bọn họ. Nếu hiện tại công bố, chỉ sợ chưa chắc bắt được bọn hắn.
- Như vậy cô dự định làm thế nào?
Tùy Qua cười cười:
- Chẳng lẽ cô thật muốn làm nữ hiệp, đem đám hỗn đản kia trực tiếp xử lý?
- Lời nói thật lòng, bản thân tôi thật muốn làm như vậy.
Lam Lan thở dài:
- Đáng tiếc tôi không phải nữ hiệp chân chính.
- Vậy chuyện của công ty Xuân Huy, nếu cô đi tìm tôi, có phải muốn tôi giúp đỡ?
- Đương nhiên.
Lam Lan nói:
- Tôi nghĩ nếu anh đã có thể hợp tác với quân đội, có năng lực hủy diệt lời đồn đãi bất lợi với công ty anh, vậy anh có thể giúp được trong chuyện này đi? Ý của tôi là giải quyết công ty Xuân Huy đó.
Tùy Qua lắc đầu:
- Tuy tôi có quan hệ không tệ với vài nhân vật trọng yếu trong quân đội, nhưng chuyện này tuyệt đối không thể thông qua quân đội đi làm.
Tùy Qua nói:
- Bởi vì quân đội can thiệp chuyện hành chính địa phương là chuyện tối kỵ, bạn của tôi cũng sẽ không đáp ứng. Nhưng tôi đứng cùng chiến tuyến với cô, cho nên dù không có người hỗ trợ, tôi cũng sẽ giúp cho cô.
- Nếu không thể thông qua pháp luật giải quyết vấn đề, tôi hi vọng anh giúp tôi như lần đối phó Mai Kim Sơn!
Lam Lan nói.
- Tôi đáp ứng cô.
Tùy Qua nói:
- Nhưng tôi vẫn hi vọng pháp luật hữu hiệu, bởi vì ý nghĩa thế giới này còn có hi vọng.
- Phải.
Lam Lan nói:
- Tôi cũng hi vọng như thế, cho nên tôi sẽ làm hết sức.
- Lần này tôi từ Đế Kinh trở về, phải làm hai chuyện trọng yếu, chính là xử lý tốt chuyện công ty cùng thay đổi quan hệ với quần chúng địa phương, hoàn toàn giải quyết mâu thuẫn.
Xe chạy vào nội thành Đông Giang, dừng trước nhà hàng xa hoa.
- Tôi muốn hung hăng giết anh một chút, anh không để tâm chứ?
Lam Lan cười hỏi.
- Đương nhiên là không để ý.
Tùy Qua cười nói.
Hai người vào nhà hàng, chọn một bàn cạnh cửa sổ, Lam Lan gọi rượu đỏ, cùng nhau cạn ly.
Đúng lúc này, giữa ngực Lam Lan đột nhiên hiện ra dấu vết màu đỏ lan tràn như đóa hoa, nhuộm đỏ cả áo len đan tuyết trắng của nàng.
Tùy Qua còn tưởng rằng là rượu đỏ rơi xuống giữa ngực áo.
Nhưng “đóa hoa” đỏ thẫm kia không phải rượu tạo thành, mà là máu tươi của nàng.
Lam Lan trúng đạn!
Trong đầu Tùy Qua nổ vang, đây là ý niệm duy nhất hiện giờ của hắn.
Giây tiếp theo, thân hình Tùy Qua thi triển đến cực hạn, lao về phía Lam Lan, ôm lấy nàng đang nằm trên mặt đất.
Ầm!
Trên mặt kính lại xuất hiện một lỗ thủng.
Nhưng viên đạn này không bắn trúng Lam Lan, cũng không bắn trúng Tùy Qua.
Lúc này, Tùy Qua đã đại khái cảm ứng được vị trí của tôiy súng, hắn chỉ hận không thể lập tức lao ra ngoài giết chết đối phương, nhưng hắn không thể vọng động, bởi vì thương thế của Lam Lan rất nặng, hắn nhất định phải cầm máu cho nàng, mới giữ được mạng sống. Nếu lúc này Tùy Qua đuổi theo tôiy súng, Lam Lan sẽ mất mạng, đây tuyệt đối là chuyện Tùy Qua không muốn nhìn thấy.
Đáng chết!
Trong lòng Tùy Qua cuộn trào hận ý, dùng Cửu diệp huyền châm tùng nhanh chóng phong bế huyệt vị của Lam Lan, ngăn cản máu chảy. Đồng thời, đưa chân khí vào bên trong thân thể Lam Lan, cần phải giữ lại một đường sinh cơ cho nàng.
Cũng may nơi này là khu vực thành thị, tiếng còi cảnh sát nhanh chóng vang lên.
Tôiy súng không có động tác kế tiếp, hiển nhiên đã rút lui.
Lúc này Tùy Qua mới tập trung toàn bộ lực chú ý lên người Lam Lan.
Thương thế của Lam Lan rất nặng, đạn bắn trúng vị trí gần trái tim nàng, dưới tình huống bình thường, nàng chắc chắn đã chết rồi.
Nhưng bởi vì có Tùy Qua, Lam Lan mới chưa chết, thậm chí còn giữ lại ý thức.
Lam Lan nhìn Tùy Qua, trong mắt thậm chí có chút nhu tình, trên khóe miệng cũng thấp thoáng nụ cười, nàng tựa hồ muốn mở miệng nói gì đó với Tùy Qua, nhưng thân thể của nàng thật sự quá yếu ớt, đôi môi mấp máy nhưng không phát ra bất kỳ thanh âm nào.
- Đừng nói gì cả, em không sao đâu!
Tùy Qua nói bên tôii Lam Lan, sau đó quát người xung quanh:
- Làm ơn gọi điện thoại cấp cứu, được không!
Mấy phút sau, xe cứu thương rốt cuộc cũng tới.
Lúc này, Lam Lan hoàn toàn không còn ý thức, chìm vào hôn mê.
- Tiên sinh, giao người bị thương cho chúng tôi đi.
Bác sĩ cấp cứu nói với Tùy Qua, ý bảo Tùy Qua buông Lam Lan ra.
- Mau lên xe, chuẩn bị truyền máu và giải phẫu cho cô ấy!
Tùy Qua nói với bác sĩ cấp cứu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.