Y Tiên Thiểu

Chương 403: Ra ngoài công tác




Mùa đông đến, tuyết trắng phủ đầy.
Một trận áp suất thấp thổi quét quốc nội, nhiệt độ hạ thấp vài lần.
Thành phố Đông Giang cũng nghênh đón đại tuyết hiếm thấy.
Sáng sớm, trong phòng 403.
- Kháo! Còn là trăm năm khó gặp!
Sáng sớm, Giang Đào cao giọng chửi bậy một câu:
- Mẹ nó mình chưa đầy hai mươi, đã trải qua vô số lần hiếm thấy!
- Việc này thật bình thường.
Liễu Tiểu Đồng nói:
- Chúng ta vốn đang sinh hoạt trong một thời đại hiếm thấy.
- Tôi chỉ biết là hôm nay tôi thật sự không muốn rời giường.
Cao Phong nói, ngoài trời quá lạnh, thậm chí cũng không muốn chơi game, vì vậy hắn luôn ở trong chăn, không muốn nhúc nhích.
- Cao Phong, dù sao cậu cũng là người phương bắc đi, lại sợ lạnh như vậy?
Tùy Qua hỏi.
- Người phương bắc mới là sợ lạnh đâu.
Cao Phong giải thích:
- Đại bộ phận khu vực ở phương bắc đều có hệ thống sưởi hơi, vừa đi vào nhà thật ấm áp. Đâu giống như nơi này, không có hệ thống sưởi hơi, chỉ có thể dựa vào thân thể chịu đựng! Quá lạnh! Mẹ nó, thật sự là hiếm có!
- Cao Phong, cậu thật sự không dậy nổi sao?
Liễu Tiểu Đồng đã bắt đầu thay quần áo:
- Còn nửa tháng tới cuộc thi cuối kỳ. Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, giảng dạy chuyên nghiệp của chúng ta nổi danh là nghiêm khắc, nếu như cậu không đạt yêu cầu, tuyệt đối sẽ không buông tha!
- Đúng vậy, một trong “tứ đại danh bộ” nổi danh nhất Đông đại đã có hai người ở trong chuyên nghiệp của chúng ta.
Giang Đào nói.
Tứ đại danh bộ của Đông đại chính là bốn vị giảng dạy cổ hủ, thích nhất là đưa ra vấn đề khó khăn, sau đó làm một ít học sinh không đạt yêu cầu trong cuộc thi, chỉ có thể thi lại hoặc trùng tu, khiến các học sinh luôn e ngại cùng oán hận.
Mà học sinh ngành chuyên nghiệp khoa học thảo nghiệp lại có tới hai vị danh bộ.
- Quá tàn nhẫn!
Cao Phong buồn bực nói:
- Giảng dạy còn cường đại hơn đại tuyết!
- Vậy cậu rời giường chưa?
Giang Đào hỏi.
Lúc này Giang Đào cùng Liễu Tiểu Đồng đã rời giường, chỉ còn Tùy Qua cùng Cao Phong vẫn bất động.
- Tôi…
Cao Phong tựa hồ còn đang do dự cùng giãy dụa, nói:
- Tùy Qua còn chưa dậy kìa!
- Vậy cậu đúng là tự tìm cái chết.
Giang Đào cười nói:
- Hiện tại Tùy Qua có hiệu trưởng bảo hộ, Cao Phong cậu có ai bảo hộ đây? Đến lúc đó thi cử không đạt yêu cầu, cậu chuẩn bị lưu lại trường học trùng tu đi!
- Ở lại chỗ này?
Giang Đào kinh hô:
- Đây không phải tiếp tục chịu lạnh?
- Đương nhiên.
Giang Đào nói:
- Cậu nghĩ thế nào đây?
Lúc này di động của Cao Phong, Giang Đào cùng nhau vang lên.
Đây là thanh âm nhắc nhở.
Giang Đào mở ra nhìn xem, sau đó kinh hô:
- Kháo! Không thể tưởng được Lưu trư nhân cũng chơi bái thiếp.
- Vậy sao?
Tùy Qua kinh ngạc hỏi:
- Hắn phát cái gì?
- Hắn phát bái thiếp cổ vũ chúng ta rời giường ôn tập đâu.
Giang Đào nói:
- Nhìn xem đi, người kia viết: Các học sinh thân mến, chăn mền ấm áp chính là phần mộ mai táng thanh xuân, nằm nướng cùng lười biếng là mộ bia cho tiền đồ các vị.
- Xem ra Lưu trư nhân của chúng ta cũng biết chạy theo thời đại, biết chơi bái thiếp.
Tùy Qua cười nói.
Lần trước Lưu Trung Hải giao phong với Tùy Qua hoàn toàn thất bại, da mặt dày tìm Tùy Qua cầu tình, cuối cùng nhận được ý kiến xử lý “tạm giữ chức xem xét”, tạm thời vẫn làm chủ nhiệm viện hệ nông học viện. Có vết xe đổ, Lưu Trung Hải thu liễm rất nhiều, thái độ đổi mới không ít, chơi trò dịu dàng trong việc giáo dục học sinh, tỷ như phát bái thiếp khuyên bảo học sinh rời giường chính là ý kiến của hắn.
- Tôi nằm lại đây, tôi tình nguyện nằm trong phần mộ làm xác ướp!
Cao Phong cuộn tròn trong chăn nói:
- Ai, vốn nghĩ thành thị phía nam như Đông Giang cũng không cần bị thời tiết lạnh giá tàn phá, không nghĩ tới nơi này còn lạnh hơn phương bắc, thật sự là hố cha. Uy…Tùy Qua, cậu làm gì thế, cậu cũng muốn rời giường sao? Chúng ta là đồng minh chiến tuyến, cậu không thể bỏ lại một mình tôi, cậu còn sợ cuộc thi không đạt yêu cầu sao?
- Chuyện cuộc thi tôi tạm thời không lo lắng.
Tùy Qua đáp:
- Nhưng hôm nay giai nhân ước hẹn, tôi phải đi phó ước.
- Cậu hẹn ai vậy? là Đường lão sư sao?
Giang Đào thật bát quái hỏi thăm.
- Không thể trả lời.
Tùy Qua cười hắc hắc, rời giường rửa mặt, sau đó đi ra phòng ngủ.
Đi tới dưới lầu, một trận gió lạnh thổi tới.
Nương theo gió lạnh còn có bông tuyết.
- Thật lạnh! Mình phải về phòng ngủ cho rồi!
Lúc này bên cạnh Tùy Qua có người kêu lên, quay đầu trở về phòng ngủ.
Còn có vài người bị gió lạnh thổi qua đều bắt đầu rút lui có trật tự, chuẩn bị trở về đi thủ “phần mộ”.
- Dát…
Đúng lúc này một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng ngay trước cửa ký túc xá nam sinh.
Bên trong lầu vang lên tiếng kinh hô.
Đáng tiếc mỹ nữ trong xe chưa lộ diện, chỉ vươn tay vẫy vẫy Tùy Qua.
Trong tiếng hâm mộ ghen ghét, Tùy Qua ngồi vào xe thể thao.
- Đổi xe sao?
Sau khi lên xe Tùy Qua hỏi.
- Vô nghĩa.
Trầm Quân Lăng nói:
- Câu hỏi của anh thật sự là nhược trí, đây chẳng phải chuyện rõ ràng rồi sao? Hơn nữa làm cho tôi không hài lòng chính là đầu tiên anh chỉ hỏi xe, chẳng lẽ anh không nhìn thấy hôm nay tôi cũng mặc quần áo mới sao?
- A…tôi cũng không phải người mù, đương nhiên thấy được.
Tùy Qua cười nói:
- Kỳ thật tôi chỉ muốn hỏi, cô mặc như vậy không thấy lạnh sao?
Đích xác Trầm Quân Lăng đang mặc bộ lễ phục dạ hội màu đỏ, còn có đôi giày đỏ cao gót đặt một bên. Nhưng lúc lái xe nàng lại mang đôi dép lê màu trắng lông xù.
Hôm nay Trầm Quân Lăng trang điểm lộng lẫy, nhìn qua tràn đầy phong phạm danh viện, như cần đi tham dự trường hợp trọng yếu nào đó.
- Hừ!
Trầm Quân Lăng hừ lạnh một tiếng:
- Anh còn mỉa mai. Tôi mặc như vậy còn không phải vì tranh mặt mũi cho anh. Anh phải biết rằng một nam nhân có thân phận, có phẩm vị hay không phải xem bạn gái cạnh hắn có cấp bậc thế nào. Cho nên tôi mặc lộng lẫy như vậy kỳ thật là vì anh thôi.
- Ách…tôi sai lầm rồi, tôi hiểu lầm dụng tâm lương khổ của Trầm đại tiểu thư, được rồi chứ?
Tùy Qua cười khổ nói:
- Nhưng chúng ta đi mua quan tài, cũng không phải đi tham gia triển lãm châu báu hay tiệc tối danh nhân gì.
- Hừ!
Trầm Quân Lăng nói:
- Còn chưa gặp qua cảnh đời phải không? Anh thật sự nghĩ đến Hồ Nhất Bát cử hành mua bán chợ đen thì hoàn toàn không thể lộ ra ánh sáng, là hội đấu giá không có cấp bậc?
- Chẳng lẽ không phải sao?
Tùy Qua hỏi.
Thân phận Hồ Nhất Bát thì hắn có nghe nói qua, người này là danh gia đào mồ trộm, hơn nữa có một sở thích đặc thù, chỉ trộm huyệt mộ của nữ nhân, tự xưng là “Tầm hương đạo”. Nhưng nếu đã trộm mộ, thật nhiều thứ đều không thể lộ ánh sáng, bởi vậy Tùy Qua cảm thấy nếu hắn muốn đấu giá đồ vật, khẳng định không dám tiến hành công khai.
- Vậy anh đoán sai rồi.
Trầm Quân Lăng nói:
- Hồ Nhất Bát rất có thủ đoạn, hàng hóa của hắn căn bản không cần che giấu, người khác trộm mộ bán ra gọi là tang vật, mà hắn ra tay thì gọi là văn vật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.