Y Tiên Thiểu

Chương 40: Xử Phạt Khác Loại




Đường Vũ Khê cố ý nhấn mạnh hai từ "nói chuyện".
Giáo viên tìm học sinh nói chuyện, chính là muốn triển khai giáo dục, phê bình.
- Cô Đường, em sai rồi.
Tùy Qua lập tức xin tha.
Đối mặt với giáo viên khác, Tùy Qua có lẽ còn có thể kiên cường, nhưng đối mặt với Đường Vũ khê, hắn không thể không mềm.
- Nhận sai cũng không được.
Đường Vũ Khê bình tĩnh nói:
- Đi theo tôi.
Đám học sinh còn lại thấy Tùy Qua đồng học bị cô Đường dẫn đi, bắt đầu rối rít suy đoán cô Đường rút cuộc sẽ xử phạt Tùy Qua như thế nào.
Tùy Qua đi theo phía sau Đường Vũ Khê, đi thẳng đến ký túc xá giáo viên.
- Nàng rút cuộc muốn làm gì?
Tùy Qua thầm nghĩ trong lòng:
- Sẽ không thật sự muốn giải quyết việc chung, khiển trách mình một trận chứ? Nhưng cho dù bị nàng khiển trách cũng không sao, việc gì mình cũng có thể chấp nhận...
Nhưng điều khiến Tùy Qua không ngờ chính là, Đường Vũ Khê cũng không dẫn hắn tới ký túc xá, mà dẫn hắn tới bãi đậu xe dưới đất.
Bãi đậu xe tương đối tối, hơn nữa không có người nào.
Chẳng lẽ là... Xe chấn?
Trong đầu Tùy Qua hiện lên một cảnh tượng quanh co, nhưng hắn dẹp bỏ suy nghĩ này rất nhanh.
Chơi xe chấn trong xe thể thao Porsche, có thể sao? Trừ phi song phương cùng là cao thủ yô-ga mới được.
Bất luận như thế nào, Tùy Qua đồng học vẫn đàng hoàng chui vào xe của Đường Vũ Khê, sau đó thử dò xét nói:
- Cô Đường, nơi này không có người ngoài, cô đàng hoàng nói cho tôi biết, cô muốn xử phạt tôi như thế nào?
- Xử phạt?
Đường Vũ Khê nói:
- Đợi hôm nào đó tôi nghĩ kỹ rồi nói sau.
- Nói như vậy, hôm nay cô không xử phạt tôi?
Tùy Qua nói:
- Vậy cô dẫn tôi tới đây làm gì?
- Chẳng lẽ cậu ngứa da, thích bị xử phạt hay sao?
Đường Vũ Khê đã khởi động xe, chậm rãi lái khỏi bãi đậu xe.
Tùy Qua nghĩ thầm mình chỉ muốn bị nàng xử phạt, người khác coi như xong, nhưng ngoài miệng lại nói:
- Tôi có chút lo lắng sẽ ảnh hưởng tới danh dự của cô Đường. Cô cũng biết, dù sao ở Đông Đại tôi cũng là người nổi tiếng, hiện tại đã có người bắt đầu hoài nghi, tôi được tiểu phú bà bao nuôi, nếu như đám người đó tiếp tục đào móc..., tôi sợ ảnh hưởng đến cô Đường.
- Người nổi tiếng ở Đông Đại? Cậu thật sự có thể dát vàng cho mình sao.
Đường Vũ Khê cười nói:
- Đúng là tôi đã quên, "cỏ dại ca" đích xác rất nổi danh. Nhưng tôi cũng không lo lắng danh dự bị hao tổn, dính chút danh khí với cậu, có gì không tốt.
Tùy Qua không ngờ Đường Vũ Khê lại không chấp nhặt như vậy, cảm giác khẩn trương lặng lẽ biến mất, cười nói:
- Nếu cô Đường không sợ ảnh hưởng, tôi cũng yên lòng. Dù sao, đối với tôi mà nói, tôi cũng không lo lắng chuyện bị đồn đại có người bao nuôi.
- Cậu đại khái ảo tưởng được tiểu phú bà gì đó bao nuôi sao?
Đường Vũ Khê cởi bỏ uy nghiêm giáo viên, trêu ghẹo Tùy Qua.
- Nếu có tiểu phú bà xinh đẹp như cô bao nuôi, tôi lập tức đáp ứng.
- Cút....
Lúc này, Tùy Qua được Đường Vũ Khê đưa đến một cửa hàng tổng hợp.
Hiện giờ, Tùy Qua mới biết rõ nguyên nhân Đường Vũ Khê đưa mình tới nơi này: mua đồ! Sau đó chắc chắn là đi thăm Hứa Hành Sơn.
Mua đồ, đây là một nhiệm vụ vinh quang mà gian khổ.
Một nữ nhân có thể kêu ngươi đi mua đồ với nàng, từ trình độ nào đó mà nói, chứng minh nàng ít nhất không ghét ngươi, bài xích ngươi. Nhưng lực chiến đấu đi dạo phố, đi mua đồ của nữ nhân trời sinh vô cùng cường đại, không có sự chịu đựng và sức lực tốt, sẽ rất khó hoàn thành nhiệm vụ này .
Cho nên, nhiệm vụ này đích xác là vinh quang mà gian khổ.
Nhưng đối tượng phục vụ là Đường Vũ Khê, Tùy Qua đương nhiên rất vui lòng.
Đi theo Đường Vũ Khê tiến vào tòa nhà bách hóa "Thịnh Thế phồn hoa", nhìn phục trang đẹp đẽ, rực rỡ muôn màu, Tùy Qua đồng học thật sự có một loại cảm giác như đại quan viên. Tòa nhà bách hóa này phải lớn hơn mười lần tòa nhà bách hóa ở huyện thành!
Hơn nữa, người đến người đi vô cùng nhộn nhịp, phảng phất như mỹ nữ của thành phố Đông Giang cũng tập trung ở đây, quả thực làm người ta hoa cả mắt.
Tùy Qua cũng không biết, tòa nhà bách hóa "Thịnh Thế phồn hoa" vốn là thương thành phồn hoa nhất ở thành phố Đông Giang, ở đây có thể mua được rất nhiều y phục, đồ trang điểm, đồ trang sức thời thượng nổi tiếng, có những thứ này, các mỹ nữ dĩ nhiên sẽ bị hấp dẫn đến đây.
- Nhớ đi sát, kẻo lạc nhau!
Nhìn thấy tiểu tử Tùy Qua lại dám ngắm nhìn nữ nhân khác, Đường Vũ Khê có chút không vui nhắc nhở hắn.
- Không sao, tôi không đi lạc đâu.
Tùy Qua hồn nhiên không nhận thấy ẩn ý trong lời nói của Đường Vũ Khê.
Đường Vũ Khê vốn định hung hăng véo Tùy Qua một cái, nhưng trong đầu vừa nảy sinh suy nghĩ này, bản thân nàng lại sợ hết hồn:
- Mình làm sao vậy, làm sao lại muốn nhéo hắn?
Đánh là thương, mắng là yêu.
Lời này mặc dù mang theo khuynh hướng bạo lực và ngược đãi, nhưng từ ý nào đó mà nói, cũng không phải không có đạo lý. Nếu một nữ nhân nhéo ngươi, thậm chí đánh ngươi ở nơi công cộng, hơn phân nửa đại biểu nàng đã có chút ý tứ với ngươi rồi.
Đường Vũ Khê vội vàng đè áp ý niệm muốn nhéo Tùy Qua xuống, nói:
- Cậu hết nhìn đông tới nhìn tây để làm chi, cậu làm tốt nhiệm vụ bê đồ cho tôi, chuyện cậu bỏ học sẽ được xóa bỏ.
- Thật sao?
Tùy Qua không ngờ mình thoát khỏi xử phạt đơn giản như vậy, thật sự có chút mừng rỡ.
Cho nên, Tùy Qua đồng học vội vàng tỏ thái độ:
- Xin cô yên tâm, tôi bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!
Rất nhanh, Tùy Qua đồng học liền ý thức được nhiệm vụ gian khổ. Cũng không lâu lắm, hai tay hắn đã xách mười mấy túi đồ.
Nữ nhân, chỉ cần vừa vào cửa hàng, các nàng giống như có cừu oán với tiền, chỉ còn hận không thể quét thẻ tín dụng.
Chỉ có điều, thẻ tín dụng của Đường Vũ Khê tựa hồ không có đáy, làm thế nào cũng không quét hết, xem ra nàng thật sự là một tiểu phú bà.
Sau khi Đường Vũ Khê tận hứng, nàng liền dẫn Tùy Qua đến khu trang phục nam.
- Đây không phải là khu trang phục nam sao?
Tùy Qua hỏi Đường Vũ Khê:
- Cô còn muốn mua trang phục nam?
Lúc này, trong đầu Tùy Qua đồng học lại bắt đầu ảo tưởng ra cảnh tượng Đường Vũ Khê mặc áo sơ mi nam.
- Mua cho cậu.
Đường Vũ Khê nói.
- Mua cho tôi?
Tùy Qua đồng học không ngờ mình có thể đạt được đãi ngộ như vậy, trong lòng lại bắt đầu suy nghĩ kỳ quái:
- Chẳng lẽ, đúng như Giang Đào nói, trước tiên tặng y phục, giầy.... sau đó sẽ tặng xe, tặng nhà, chính thức bao nuôi?
- Xem như phần thưởng vì cậu đã chữa khỏi bệnh cho ông ngoại tôi.
Câu nói của Đường Vũ Khê lập tức dập tắt ảo tưởng của Tùy Qua đồng học.
- Tiểu thư, tiên sinh, mời vào xem.
Một nữ nhân viên cửa hàng tiến lên chào đón, mỉm cười nói:
- Quầy chuyên doanh của chúng tôi mới nhập về một lô hàng mới, tiên sinh có thể xem qua, mặc thử xem sao.
- Vậy anh thử cái này đi.
Đường Vũ Khê chọn một bộ y phục cho Tùy Qua.
- Không cần, nam sinh chúng tôi mặc gì cũng được, cần gì phải chọn.
Tùy Qua nói:
- Hơn nữa, trên người tôi đều là hàng hiệu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.