Y Tiên Thiểu

Chương 373: Lính hầu




Quỳ xuống nghênh đón?
Tống Thiên Húc vừa nghe, nhất thời sắc mặt đại biến.
Người có thể đặt chân lên Tiên Thiên kỳ, không có người nào không kiêu ngạo, tâm chí kiên định như sắt, chính là chọn chiến thiên địa làm mục tiêu, cho nên đối mặt với cường giả, khom mình hành lễ thì được, nhưng nếu muốn quỳ xuống lời, nhất thời khó có thể làm được.
- Quỳ xuống.
Lúc này, trên bầu trời truyền tới một thanh âm vô cùng uy nghiêm, khí phách, sau đó trong mây mù giữa không trung vươn ra một bàn tay khổng lồ, lớn như một căn nhà, trực tiếp đè xuống đỉnh đầu Tống Thiên Húc.
Uy lực kinh khủng như thế, đã sớm vượt qua phạm vi của võ học!
Tống Thiên Húc, chỉ cảm thấy bàn tay trên đỉnh đầu giống như thái sơn áp đỉnh, căn bản không phải thứ con người có thể chống lại.
Răng rắc!
Dưới lực lượng ép phá không thể địch nổi, hai đầu gối Tống Thiên Húc nặng nề quỳ xuống mặt đất, mặt đất xung quanh cũng bị nứt nẻ.
Hừ!
Giữa không trung người kia hài lòng hừ lạnh một tiếng, thu hồi bàn tay kinh khủng kia.
Lúc này Tống Lập Hào cũng chạy ra khỏi phòng, không nói nhiều, trực tiếp quỳ gối xuống bên cạnh phụ thân.
Mây mù giữa không trung tựa hồ chịu một luồng lực lượng vô hình ép phá, tự nhiên tách ra, hai bóng người từ giữa không trung hạ xuống.
Tống Lập Hào ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy người cầm đầu là một nam tử trẻ tuổi, mặc áo choàng màu trắng, nhìn bên ngoài, cũng xấp xỉ tuổi hắn, nhưng cả người nam tử trẻ tuổi phóng thích ra khí tức, cũng dị thường bá đạo, hai mắt giống như lưỡi dao sắc bén. Có thể nói, nếu chỉ bàn về tướng mạo, Tống Lập Hào cũng không thua kém nam tử này bao nhiêu, nhưng bàn về khí thế, Tống Lập Hào không bằng một phần vạn của người ta!
Nếu như nói Tống Lập Hào là công tử thế gia thì người ta chính là hoàng tử của hậu duệ hoàng tộc, chênh lệch đâu chỉ ngàn dặm!
Huống chi, người này còn là nguyên lão của hiệp hội, tu vi quả nhiên sâu không lường được!
Một lão giả đeo kiếm đứng phía sau Ngu Kiếm Đô, chính là “tôn sứ” đến Tống gia lần trước.
Ngu Kế Đô cũng không thèm nhìn tới Tống Lập Hào, phảng phất như Tống Lập Hào không hề tồn tại.
- Tống Thiên Húc, lần trước chuyện của hiệp hội giao cho ngươi, ngươi dám ngoảnh mặt làm ngơ!
Ngu Kế Đô hừ lạnh nói.
- Ngu công tử, chúng tôi đã làm, hơn nữa lúc trước ngăn chặn công việc làm ăn của tiểu tử kia, đã có chút ít hiệu quả, chẳng qua tiểu tử kia quá xảo trá, xuất hiện một điểm bất lợi nho nhỏ. . .
- Câm mồm !
Ngu Kế Đô quát lên, vung tay lên, một luồng lực lượng vô hình đã túm lấy Tống Lập Hào giữa không trung:
- Tống Thiên Húc! Nếu như ngươi còn nói nhảm nửa câu, ta sẽ lập tức giết chết nhi tử của ngươi, hơn nữa còn lấy hồn phách của hắn đi luyện pháp bảo, để hắn cả đời không được siêu sinh!
- Dừng tay! Van xin. . . Ngươi, Ngu công tử, bỏ qua cho tiểu nhi.
Vì cái mạng nhỏ của nhi tử, Tống Thiên Húc chỉ có thể mở miệng cầu xin.
- Hừ!
Trên mặt Ngu Kế Đô hiện lên một tia cười lạnh:
- Nếu muốn hắn còn sống, đừng có lãng phí thời giờ của ta!
- Ngu công tử, là Tống gia chúng tôi cố ý tránh nặng tìm nhẹ, cũng không cẩn thận điều tra lai lịch của tiểu tử kia, chỉ tính toán ngăn chặn việc làm ăn buôn bán của hắn, sau đó mới nhân cơ hội tìm hiểu lai lịch của hắn. . .
Tống Thiên Húc không dám giấu diếm, vội vàng bẩm báo kế hoạch lúc trước cho Ngu Kế Đô.
Ngu Kế Đô nghe xong, cười lạnh một tiếng, Tống Lập Hào lúc này mới có thể được giải thoát, từ giữa không trung ngã xuống đất.
- Tống Thiên Húc, ngươi nghe kỹ cho ta. Ngươi tự mình xuất thủ đi dò xét lai lịch của tiểu tử kia, ba ngày sau đưa kết quả đến hiệp hội. Nếu như ngươi không làm được, ngươi cứ chuẩn bị để người đầu bạc tiễn người đầu xanh đi.
Ngu Kế Đô nói xong, biến mất ngay tại chỗ.
Với tu vi của Tống Thiên Húc, thậm chí cũng không rõ Ngu Kế Đô rời đi như thế nào.
Lão giả kia nhìn phụ tử Tống gia mặt xám như tro tàn, âm trầm cười nói:
- Tống Thiên Húc, lão phu cho ngươi một câu “làm lính hầu, nên có giác ngộ của lính hầu”. Lính hầu không nhất định sẽ chết, nhưng nếu ngay cả tư cách lính hầu cũng mất đi, các ngươi nhất định sẽ chết!
Khúm núm.
Nhẫn nhục cầu sinh.
Đây chính là tình cảnh của phụ tử Tống Thiên Húc, Tống Lập Hào lúc này .
Tiên Thiên thì thế nào, thế gia ngàn năm thì thế nào, đối mặt với nguyên lão của hiệp hội, bọn họ căn bản không có đường sống cò kè mặc cả.
Ngoại trừ quỳ xuống đất cầu xin thương xót, bọn họ cũng không thể làm cái gì.
Thậm chí, ngay cả tâm tư phản kháng cũng không dám phát.
Tống Lập Hào tự cho là thông minh cả đời, nhưng lúc này mới phát hiện thì ra hắn chỉ là biết một không biết mười. Hắn không chỉ thua Tùy Qua, hơn nữa đối mặt với “Người trẻ tuổi” vừa rồi, hắn lại càng thua thảm hại, thậm chí ngay cả tư cách làm đối thủ với người ta cũng không có.
Bởi vì, ngay cả phụ thân hắn luôn luôn tôn kính, cũng chỉ có thể quỳ rạp trên đất.
Một lúc lâu, Tống Thiên Húc đứng dậy, thở dài một tiếng.
Tống Lập Hào vẫn quỳ trên mặt đất.
Bởi vì hắn phải nhớ kỹ mùi vị quỳ xuống lần này.
Dưới đầu gối đàn ông là vàng.
Nhưng phàm là nam nhân, thì không thể dễ dàng quỳ xuống trước mặt người khác.
Tống Lập Hào phải nhớ kỹ loại mùi vị chó vẩy đuôi mừng chủ này, để lúc nào cũng thúc giục chính mình, sẽ có một ngày, hắn sẽ làm cấp trên, dẫm đối phương ở dưới chân!
Tống Thiên Húc tựa hồ nhìn thấu ý nghĩ của Tống Lập Hào, bình tĩnh nói:
- Lập Hào, mùi vị quỳ xuống không dễ chịu đúng không?
Tống Lập Hào gật đầu, trầm giọng nói:
- Lập Hào bất hiếu, để cho phụ thân bị sỉ nhục.
- Con cảm thấy ta bị sỉ nhục sao?
Tống Thiên Húc bình thản hỏi.
- Vâng! Phụ thân chính là nhân vật anh hùng, há có thể quỳ xuống trước mặt tên nhãi ranh như vậy!
Tống Lập Hào cả giận nói.
Tống Thiên Húc nói:
- Ta cũng không muốn quỳ xuống, nhưng thực lực của hắn quá mạnh mẽ. Bởi vì hắn mạnh, cho nên có thể làm cho ta quỳ xuống, thậm chí có thể dễ dàng giết chết ta ngay tại đây! Cho nên, hi vọng con nhớ kỹ mùi vị mỗi lần quỳ xuống, để sau này ít phải quỳ xuống trước mặt người khác!
- Con sẽ nhớ kỹ mùi vị này.
Tống Lập Hào nói, vẫn không đứng dậy:
- Nhưng trước mắt, chúng ta nên làm thế nào? Lính hầu, thật sự không dễ làm.
- Đúng vậy, ta vốn tưởng rằng có thể kéo dài một thời gian ngắn, ai ngờ hiệp hội lại tìm tới cửa nhanh như vậy.
Tống Thiên Húc nói:
- Thứ nhất, cũng bởi vì kế hoạch ngăn chặn việc làm ăn của tiểu tử kia tạm thời thất bại. Thứ hai, có thể thấy được hiệp hội rất chú ý đến tiểu tử kia, nếu không cũng sẽ không vội vã bức bách chúng ta đi dò đường như vậy.
- Tiểu tử kia cố nhiên là ghê tởm, nhưng người của hiệp hội, cũng không phải người tốt.
Tống Lập Hào căm hận nói. Mặc dù “Mối hận đoạt vợ” đích xác là khắc cốt ghi tâm, nhưng Thẩm Quân Lăng dù sao cũng chưa có hôn ước chân chính với hắn. Nhưng, nỗi sỉ nhục quỳ xuống là thật, điều này làm cho Tống Lập Hào đích xác là canh cánh trong lòng.
- Con nghĩ thế nào?
Tống Thiên Húc hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.