Y Tiên Thiểu

Chương 342: Thoả thuê mãn nguyện (1)




- Sư phụ muốn kêu ngươi đi chiêu dụ hắn.
Vĩnh Tuệ nói:
- Không tiếc giá nào.
- Nếu hắn không chịu tiếp nhận chiêu dụ của chúng ta?
Diên Vân lại nói.
- Vậy thì nghĩ cách để hắn hợp tác với chúng ta.
Vĩnh Tuệ nói.
- Nếu ngay cả hợp tác hắn cũng không đồng ý?
Diên Vân lại hỏi.
Vĩnh Tuệ trầm mặc một hồi, mới nói:
- Nếu như hắn không hợp tác, chỉ sợ tính mạng cũng không lâu!
- Chẳng lẽ các sư tổ muốn ra tay đối phó hắn hay sao?
Diên Vân hỏi, trong lòng không khỏi có chút lo lắng cho Tùy Qua.
- Chúng ta sao có thể không khôn ngoan như thế.
Vĩnh Tuệ nói:
- Chẳng qua, nếu hắn quyết ý không hợp tác với chúng ta, cũng chính là không hợp tác với hiệp hội. Hơn nữa hiện tại danh tiếng của hắn đang vang dội, sau này sẽ sinh ra ảnh hưởng đối với chuyện làm ăn của rất nhiều gia tộc và hiệp hội, cho dù chúng ta không ra tay, hiệp hội cũng sẽ an bài gia tộc khác xuất thủ, cho dù khắp người tiểu tử kia là sắt, thì có đánh được bao nhiêu cây đinh.
- Sư phụ nói rất đúng, vậy đệ tử sẽ xuống núi.
Diên Vân nói:
- Coi như vì Thiếu Lâm, cố gắng một lần nữa.
- Thiếu Lâm dưỡng dục ngươi mười mấy năm, lẽ ra ngươi nên như vậy, có thể nào tuổi còn trẻ mà ý chí sa sút? Chuyện tu hành lễ Phật, nên đến tuổi của vi sư mới nên làm.
Vĩnh Tuệ gật đầu nói.
Diên Vân gật đầu, đột nhiên cúi người hạ bái, hướng về phía Vĩnh Tuệ đập đầu ba cái.
Vĩnh Tuệ hơi kinh ngạc, liền vội vàng đỡ Diên Vân đứng lên, nói:
- Mặc dù ta chỉ điểm ngươi mấy câu, nhưng cũng không cần hành đại lễ như vậy.
- Sư phụ nuôi dạy ta nhiều năm, đệ tử đương nhiên phải hành đại lễ.
Diên Vân nói, sau đó xoay người đi về phía chân núi.
Vĩnh Tuệ nhìn theo bóng lưng đệ tử yêu mến, khẽ vuốt cằm.
Sáng sớm, phòng ngủ 403.
- Cha mẹ nó! La Bối lại bị người ta đẩy ngã rồi!
Tùy Qua đang ngủ say, đột nhiên nghe thấy Cao Phong gầm lên giận dữ, con chuột bị đập bành bạch.
- Sao vậy?
Giang Đào gầm rống hỏi:
- Đại ca, ngươi có cho người ta ngủ không? Người nào? La Bối lại bị thương? Cha mẹ nó! Lão tử vẫn chờ hắn đại triển thân thủ trong cúp Châu Âu sang năm, tại sao lại nằm xuống? Không phải chơi nhiều nữ nhân, chân nhũn ra rồi chứ!
- Đừng nói mát nữa, dù nói thế nào, La Bối cũng là thần tượng của lão tử! Cứ bị người ta xúc bay như vậy, thật sự rất làm cho người ta khó chịu!
Cao Phong lại vỗ vỗ con chuột:
- Mẹ kiếp, vòng thi đấu này không có gì đáng xem! Chuyên tâm đánh ma thú được rồi.
- Ai, đích xác là đáng tiếc, trời cao đố kỵ anh tài!
Giang Đào thở dài nói.
La Bối mà Cao Phong và Giang Đào nghị luận, khi Tùy Qua học trung học đệ nhị đã từng nghe nói.
La Bối là siêu sao bóng đá của Brazil, xuất thân từ xóm nghèo Brazil, nhưng là một thiên tài đá bóng, mười bảy tuổi đã trúng tuyển đội tuyển quốc gia Brazil, hơn nữa tham gia World Cup, còn cống hiến hai bàn thắng, khi mười chín tuổi, cũng đã là minh tinh chói mắt nổi tiếng toàn cầu. Cũng chính vì như vậy, hắn trở thành đối tượng "chiếu cố" trọng điểm trong mắt đối thủ, chưa tới hai mươi tuổi, đã bị thương khắp người, nhất là cái chân trái được xưng là "Chân trái hoàng kim", lại càng biến thành "Chân trái gốm sứ" đã tiến hành ba lần đại giải phẫu, mặc dù hai chân của hắn đã tiến hành bảo hiểm với giá trên trời, nhưng chấn thương vẫn quấy nhiễu hắn.
Bởi vì giới bóng đá Hoa Hạ, Tùy Qua cũng không có nhiều hứng thú với bóng đá, nhưng đối với thiên tài đá bóng như La Bối, vẫn cảm thấy có chút đồng tình. Dù sao, cầu thủ ngôi sao này cũng không phải dựa vào lăng xê mà lên, mà dựa vào bản lĩnh thật sự trở thành cầu thủ ngôi sao nổi tiếng thế giới, đối với người như vậy, Tùy Qua vẫn rất tôn trọng, bội phục.
- Này, thuốc cao dán tổ truyền của Tùy Qua không phải là rất linh nghiệm sao, mình thấy nên đề cử cho La Bối .
Cao Phong lại nói.
- Không sai .
Giang Đào nói:
- Thật không ngờ, thuốc cao dán tổ truyền của tiểu tử Tùy Qua lại lợi hại như thế, lại còn xin được độc quyền, hơn nữa còn sản xuất tiêu thụ! Hơn nữa, theo điệu bộ này, mình thấy hắn rất nhanh sẽ trở thành phú ông trăm vạn đầu tiên của phòng ngủ này.
Giọng nói của Giang Đào tràn đầy bội phục và hâm mộ.
Phú ông trăm vạn ?
Tùy Qua có chút đắc ý cười cười. Nếu như Giang Đào biết tài sản chính thức hiện tại của hắn, không biết sẽ kinh hãi như thế nào.
- Chi bằng mình gửi cho hắn một lá thư, coi như quảng cáo thuốc cao dán cho Tùy Qua.
Cao Phong nói.
- Được không, người ta có thời gian để ý đến email của cậu sao? Huống chi, với tài nghệ Anh ngữ của cậu, viết ra một email Anh văn, sợ rằng ngay cả cậu cũng đọc không hiểu.
Giang Đào nói.
- Tài nghệ Anh văn chính là nỗi đau vĩnh hằng của mình.
Cao Phong cảm thán một tiếng, quả nhiên bỏ qua ý nghĩ này.
Dĩ nhiên, Cao Phong vốn chỉ nói như vậy mà thôi, hắn cũng biết người ta là cầu thủ ngôi sao, làm gì có thời gian đọc email.
- Tùy Qua, thuốc dán da chó của cậu, rút cuộc một năm có thể kiếm bao nhiêu tiền?
Lúc này Liễu Tiểu Đồng chợt hỏi.
- Không biết, đoán chừng mấy trăm vạn.
Tùy Qua đồng học không tiện phô bày giàu sang trước mặt huynh đệ trong phòng.
- Nhiều thật!
Liễu Tiểu Đồng thở dài nói:
- Mấy trăm vạn, có thể cả đời mình cũng không kiếm được? Ai, thật là hâm mộ cậu, mới là sinh viên năm nhất đã là phú ông trăm vạn rồi. Mình suy nghĩ rồi, sau khi tốt nghiệp, cho dù mười năm không ăn không uống, mới có thể kiếm được một căn nhà nhỏ ở thành phố Đông Giang, hơn nữa còn phải là vận khí tốt, tìm được công việc tốt mới được. . .
- Cần gì lo lắng chứ?
Cao Phong nói:
- Tiểu tử này thành phú ông trăm vạn, nhà công nghiệp, chúng ta có chỗ tốt lớn lắm, sau khi chúng ta tốt nghiệp, nếu khó tìm công việc, dứt khoát đến công ty dược của hắn làm là được rồi. Tùy Qua, cậu sẽ không cự tuyệt chứ?
- Yên tâm đi, nếu là huynh đệ ngủ chung phòng, cũng không thể nhìn các cậu chết đói, cô độc được.
Tùy Qua cười nói.
- Nghe cậu nói như vậy, xem như còn có chút nhân tính.
Giang Đào nói:
- Nghe nói rất nhiều người có tiền, mất đi nhân tính.
- Rất hiển nhiên mình không phải người như thế.
Tùy Qua nói:
- Không hàn huyên với các cậu nữa, mình phải đến trụ sở đào tạo thực vật lao động rồi.
- Nghiên cứu thực vật thật sự thú vị như vậy sao?
Cao Phong không hiểu nói:
- Chẳng lẽ còn thú vị hơn đánh ma thú?
- Được rồi, cậu không làm việc đàng hoàng coi như xong, cũng đừng xui khiến Tùy Qua, hắn là hi vọng duy nhất của phòng chúng ta, tuyệt đối không thể để cậu làm hỏng.
Giang Đào nói:
- Không chừng, nửa đời sau của ta đều phải dựa vào hắn.
- Mẹ kiếp, cậu không phải nữ nhân, cái gì mà nửa đời sau nửa đời trước!
Cao Phong cười mắng.
Trong tiếng cười ầm ĩ của huynh đệ cùng phòng, Tùy Qua đã rửa mặt xong, sau đó đi đến trụ sở đào tạo thực vật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.