Y Tiên Thiểu

Chương 318: Núi dựa lớn (2)




- Làm sao không phải muội muội của ta?
Tùy Qua im lặng nói:
- Vì nàng họ Ngưu sao?
- Nghiêm túc một chút!
Đường Vũ Khê nói:
- Ngươi cho rằng ta là người mù sao, không nhìn ra ánh mắt của Tiểu Hoa đối với ngươi?
- Ánh mắt?
Tùy Qua hoảng sợ.
Lực nhạy cảm của nữ nhân đã cường đại đến tình trạng này, từ ánh mắt có thể nhìn ra mê hoặc?
Đường Vũ Khê hừ một tiếng nói:
- Nhìn ánh mắt của Tiểu Hoa đối với ngươi, tuyệt đối không phải là ánh mắt muội muội nhìn ca ca ! Tuyệt đối không phải!
- Vậy là cái gì?
Tùy Qua lại bắt đầu ở thế hạ phong.
- Đây chính là chuyện ngươi nên nói cho ta biết.
Đường Vũ Khê nói:
- Tại sao, ngươi luôn dính dáng đến nhiều nữ sinh như vậy? Hôm nay nhô ra một tỷ tỷ, ngày mai lại nhô ra một muội muội. Ai, ngươi kêu ta nên làm thế nào mới tốt đây?
- Chuyện không phải như ngươi nghĩ.
Tùy Qua nói:
- Tình huống của Tiểu Hoa thật sự có chút đặc thù. Nhưng, cho dù lặp lại chuyện này, ta cũng cảm thấy không làm gì sai. Chuyện là như vậy. . .
Lập tức, Tùy Qua kể lại câu chuyện của Ngưu Tiểu Hoa cho Đường Vũ Khê.
Sau khi Đường Vũ Khê lắng nghe, đột nhiên thở dài nói:
- Thật không ngờ, thân thế của nàng lại đáng thương như vậy. Nếu quả thật như thế, ngươi đúng là không làm gì sai, nếu như đưa nàng trở về Bạch Lưu Câu, để nàng bị buộc lấy một kẻ ngu, vậy thì chẳng khác nào đẩy nàng vào trong hố lửa.
Nữ nhân không làm khó dễ nữ nhân, thật đúng là như vậy.
- Đúng vậy.
Tùy Qua nói:
- Cho nên, ta mới kêu nàng làm muội muội của ta, để nàng an tâm đi học.
- Cũng chỉ có thể như vậy.
Đường Vũ Khê nói:
- Có lẽ sau khiđi học, quen biết nhiều nam sinh, nàng sẽ thích những người khác cũng không chừng. Như vậy là tốt nhất, nàng cũng có thể có một mái nhà tốt.
Tùy Qua đang muốn gật đầu phụ họa, lại nghe thấy Đường Vũ Khê nói:
- Nhưng, ta thấy chỉ sợ rất khó, giống như nữ sinh xinh đẹp đều thích vây bắt ngươi vậy, cũng không biết ngươi rút cuộc có cái gì tốt.
- Ta rất tuấn tú.
Tùy Qua đồng học lại tự luyến rồi.
- Thôi đi, tướng mạo giống như ngươi, ngoài đường có hàng tá.
Đường Vũ Khê nói:
- Cũng chính là ta ánh mắt không tốt, mới có thể coi trọng ngươi.
- Ngươi ngoài miệng nói như vậy, trong lòng không chừng rất vui mừng.
Tùy Qua cười nói, không khí thoải mái hơn rất nhiều.
Sau đó, Đường Vũ Khê lại nói:
- Chuyện bên kia ngươi xử lý thế nào rồi?
- Công ty dược sao? Rất nhanh sẽ trở về quỹ đạo chính.
Tùy Qua nói:
- Cho nên, ngươi cũng không được thanh nhàn mấy ngày nữa đâu.
- Thật sao?
Đường Vũ Khê kinh ngạc nói:
- Ngươi không phải nói hiệp hội gì đó có địa vị rất lớn sao? Chẳng lẽ ngươi tính toán "gia nhập" với bọn họ?
- Không đâu.
Tùy Qua nói:
- Một xu cũng không cho bọn họ!
- Vậy ngươi không lo lắng trả thù?
Đường Vũ Khê lo lắng nói:
- Không phải ngay cả Thiếu Lâm tự cũng tiến cống cho bọn họ sao?
- Không sao, hiện tại ta đã tìm được một núi dựa lớn.
Tùy Qua nói:
- Một núi dựa có thể kinh sợ rất nhiều người.
Núi dựa trong miệng Tùy Qua, dĩ nhiên chính là tiên nữ đạo cô xuất hiện cứu hắn trong nước lửa ở Bùi gia. Vị đạo cô kia, xác thực giống như tiên nữ, nhưng cũng vô tình như tiên nữ.
Mặc dù không phải người ngu, từ vẻ mặt và cách làm của Thẩm Thái Sùng, hắn đã cảm thấy "sự kiện Bùi gia" mang đến lực ảnh hưởng cực lớn. Thế giới tu hành, là một thế giới điên cuồng mê luyến, tôn trọng lực lượng, cho nên người nào có lực lượng mạnh, người nào có núi dựa lớn, người nào có địa vị cao. Hiện giờ, Tùy Qua tìm được một núi dựa lớn như vậy, lại có vết xe đổ Bùi gia, bất luận kẻ nào muốn động đến hắn, đều phải suy nghĩ kĩ thực lực của mình.
Chính bởi vì như thế, Tùy Qua mới chuẩn bị bắt đầu làm lại đại cuộc.
Đường Vũ Khê lần này lại không hỏi Tùy Qua "núi dựa lớn" rút cuộc là người nào, chỉ nói:
- Ngươi đã tin tưởng như vậy, vậy cứ dựa theo kế hoạch lúc trước của chúng ta mà làm. Chuyện cướp của người giàu ngươi cứ tiếp tục làm, chuyện tế bần cứ giao cho ta. Đúng rồi, lúc trước ta đã nói với ngươi về một hội cứu trợ, ta đã tìm người đi xin thành lập, tên cứ dựa theo ngươi đã nói , tên là "Quỹ cứu trợ Tiên Linh Thảo Đường"
- Nhanh như vậy sao?
Tùy Qua kinh ngạc nói, ngạc nhiên trước hiệu suất làm việc của Đường Vũ Khê.
- Ta nói phải giúp ngươi thực hiện nguyện vọng, cũng không phải chỉ nói suông, trong thời gian này ta cũng không nhàn rỗi đâu.
Đường Vũ Khê nói:
- Mặt khác, trong chuyện này, anh ta cũng giúp ta không ít . Quỹ cứu trợ này là thông qua trình tự quân đội phê duyệt, đến lúc đó có rất nhiều ưu đãi quốc gia, tỷ như thu nhập từ thuế, tư chất.
- Quân đội cũng có thể làm loại quỹ này sao?
Tùy Qua không khỏi kinh ngạc.
- Chuyện này có gì kỳ quái.
Đường Vũ Khê nói:
- Quân đội cũng có thể làm ăn . Tỷ như có một số nhà xưởng quân sự, cũng gia công chế phẩm dân sự. Mặt khác, bệnh viện quân khu không phải cũng mở ra với dân chúng bình thường hay sao? Tóm lại, thông qua con đường quân đội phê duyệt, sẽ giảm bớt rất nhiều chuyện phiền toái, cũng giảm bớt sự quấy nhiễu của một số quan viên sâu một. Nhưng, làm sao ngươi lại muốn gọi là "Tiên Linh Thảo đường".
- Bởi vì những thuốc do ta luyện chế đều là từ linh thảo, người không thể vong bản, cho nên trong tên đương nhiên phải có "linh thảo", nhưng nếu tên gọi là "Linh Thảo đường" nghe giống như là "Linh đường". Cho nên, ta mới tăng thêm một chữ tiên, Tiên Linh Thảo đường, mặc dù nghe hơi lỗi thời, nhưng cuối cùng có chút ý nghĩa. Huống chi, cái tên này cũng rất thích hợp với lão bản nươn.
- Phì! Ai là lão bản nương còn chưa biết đâu.
Đường Vũ Khê nói.
- Đúng rồi, về chuyện ngươi nói cướp của nhà giàu, ta đã làm một phiếu. Đợi sau khi quỹ cứu trợ này được thành lập, hãy lấy đó làm chi phí khởi động đi.
Tùy Qua thản nhiên nói.
- Bao nhiêu tiền?
Đường Vũ Khê cười nói:
- Nếu quá ít cũng không được. Mặc dù Đường gia cũng có một số con đường có thể lôi kéo tài trợ, nhưng hiện tại ta và trong nhà đang căng thẳng như vậy, chỉ sợ không mượn được lực. Mặc dù anh ta thường xuyên giúp đỡ, nhưng cũng chỉ làm lén lút.
- Không sao, ta đã sớm nói rồi, ngươi chỉ cần xài tiền, mấy chuyện kiếm tiền và cướp của nhà giàu cứ giao cho ta.
Tùy Qua nói:
- Lần này tiền kiếm được cũng không nhiều, tiền mặt hơn hai mươi tỉ, nhưng còn có hơn bảy mươi tỷ tài sản, nhưng bởi vì cổ phiếu rớt giá thảm hại, đoán chừng chỉ còn lại mấy tỉ thôi.
- Gần trăm tỉ? Thật sao? Lâm Thập thật sự có nhiều tiền như vậy sao?
Đường Vũ Khê hít một hơi khí lạnh, loại chuyện này luôn cảm giác có chút rợn người.
- Đương nhiên là thật.
Tùy Qua nói:
- Dù sao số tiền này và tư sản, sẽ rất nhanh thuộc về ngươi.
- Vậy hắn thật sự là một kẻ đại phú, thoáng cái đã xuất ra nhiều "máu" như vậy.
Đường Vũ Khê hỏi.
- Làm bất động sản chính là có lãi kếch sù như vậy, nhưng đến nhanh đi cũng nhanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.