Y Tiên Thiểu

Chương 302: Tự mình xông long đàm (2)




Trong rừng hắc tùng, lại có một con đường đất, trên mặt đường bao trùm lớp lá thông rất dày.
Ở cuối đường, thoạt nhìn sâu thẳm hắc dám, cho dù là buổi trưa, cũng chỉ có rất ít ánh sáng xuyên vào, làm cho người ta cảm giác, con đường này giống như trực tiếp thông tới quỷ môn quan.
Ầm!
Chạy được một lát trong cánh rừng, xe tải đột nhiên đụng vào một gốc cây tùng cổ xưa.
Tùy Qua tắt máy, sau đó lớn tiếng nói:
- Họ Bùi khốn kiếp, tiểu gia đã tới, mau hiện thân đi!
Thanh âm quanh quẩn xung quanh rừng tùng, nhưng không nhìn thấy một bóng người nào.
Quỷ ảnh cũng không có!
Khi Tùy Qua còn đang kinh ngạc, bỗng nhiên dưới đất ầm vang một tiếng, mặt đất hé ra, sau đó một cửa đá cao lớn đột nhiên xông lên khỏi mặt đất, trên mặt cửa đá đục khắc vô số bùa văn tự huyền ảo.
Thì ra là như vậy.
Trong lòng Tùy Qua nhất thời sáng tỏ.
Không ngờ tiền bối của Bùi gia lại là cao thủ tinh thông trận pháp, dùng trận pháp che dấu cả địa bàn của Bùi gia.
Cửa đá đột nhiên mở ra, bên trong có hai người mặc quần áo công phu màu đen đi tới, một người nói với Tùy Qua:
- Vào đi, chúng ta đợi ngươi đã lâu.
Tùy Qua khởi động xe tải, trực tiếp lái xe vào trong cửa đá.
Người nọ đưa tay chặn lại, tựa hồ hoài nghi trên xe tải của Tùy Qua có vật gì cổ quái.
Tùy Qua thản nhiên nói:
- Đây là thứ Bùi gia các ngươi khao khát có được. Các ngươi không phải muốn linh thảo, linh dược sao? Toàn bộ đều ở trong này, chẳng lẽ ngươi kêu ta thay đổi chú ý, ném tất cả ở chỗ này?
Người nọ nghe thấy như vậy, nhất thời có chút do dự .
Người bên cạnh hừ lạnh nói:
- Không cần để ý, sau khi đi vào, có các lão tổ tông trấn giữ, dựa vào mình hắn có thể làm được gì!
Cho nên, Tùy Qua cứ như vậy lái xe tiến vào địa bàn Bùi gia.
Xe tải tiến vào cửa đá, nhất thời cửa đá đóng lại, cảnh sắc trước mắt Tùy Qua cũng trở nên thay đổi.
Rừng hắc tùng biến mất, trước mắt lại xuất hiện một ngọn núi, ngọn núi cao vút trong mây, quái thạch lởm chởm, cây cối um tùm, thác thác chảy xuống, quả nhiên là một nơi rất tốt, thậm chí hơi có chút cảm giác tiên sơn phúc địa.
Đáng tiếc chính là, mặc dù nơi này tốt, nhưng bị một đám người không bằng cường đạo chiếm đoạt.
Tình huống như thế, khiến Tùy Qua cảm thấy rất khó chịu.
Sơn trang Bùi gia xây dựa vào núi, khí thế hùng tuấn, vô cùng rộng lớn. Nhất là gạch đá ở đây đều dùng dung nham chắc chắn vô cùng cắt ra, mặc dù trải qua trăm ngàn năm, cũng không có dấu hiệu mục nát.
Cửa sơn trang và bốn phía tường cao, cứ cách hai, ba mươi bước lại có một đệ tử Bùi gia đứng gác, những đê tử này phần lớn đều có tu vi Luyện Khí sơ kỳ, cũng có Luyện Khí trung kỳ, số lượng nhiều như thế, không cần nghĩ cũng biết thực lực chân chính của Bùi gia khổng lồ ra sao.
Đối với Bùi gia, Thẩm gia thật sự không đáng nhắc tới.
Tùy Qua lái xe tải chạy vào trong cửa sơn trang của Bùi gia Sơn Trang, sau đó "ầm" một tiếng, đụng vào cửa sư tử bằng đá.
Răng rắc!
Hàm răng của con sư tử bị đầu xe tải đâm vỡ.
Hai hộ vệ ở cửa, nhất thời lao đến, tựa hồ muốn liều mạng với Tùy Qua.
Tùy Qua tắt máy, thản nhiên nói:
- Xin lỗi, mới vừa học biết lái xe!
Hai hộ vệ trợn mắt nhìn Tùy Qua, sắp sửa động thủ, lúc này trong sơn trang vang lên một thanh âm hùng hồn uy nghiêm :
- Tiểu tử, ngươi quả nhiên đến rồi!
Nghe thấy thanh âm của người này, hai hộ vệ vội vàng lui về phía sau.
Tùy Qua nghe ra thanh âm này có chút quen thuộc, đại khái là vị Tiên Thiên cao thủ hôm qua giao thủ với hắn.
Chẳng qua, Tiên Thiên cao thủ của Bùi gia chẳng lẽ chỉ có một người như vậy sao?
Tùy Qua nghĩ thầm, nếu quả thật như vậy, vậy hắn thì may mắn, hôm nay còn có hi vọng sống sót.
- Không sai, ta tới rồi.
Tùy Qua cất cao giọng nói:
- Thân nhân của ta đâu?
- Giao thứ chúng ta muốn ra, ngươi có thể thấy thân nhân của ngươi.
Lúc này, ở cửa sơn trang có một thanh niên mặc tây trang, tóc dài tà dị bước ra.
- Là ngươi.
Mặc dù Tùy Qua chưa từng thấy người này, nhưng lại từng nghe thấy thanh âm của hắn trong điện thoại.
- Không sai, là ta.
Người này nở nụ cười tà ác:
- Ta là Nhuế Cường, cũng là người của Bùi gia. Thật không dám giấu, thủ đoạn bắt cóc con tin này là ta nghĩ ra. Rất vô sỉ, nhưng đối phó với loại thiếu niên nhiệt huyết như ngươi lại rất hữu hiệu, không phải sao? Hãy bớt sàm ngôn đi, linh thảo và linh dược đâu?
- Ở trong xe.
Tùy Qua thản nhiên nói, lấy từ trong ba lô ra một cái hộp, lấy ra một hệ rễ Tam Nguyên Kinh Dịch thảo:
- Tất cả đều là như vậy! Thế nào, rất động tâm, đúng không?
Tam Nguyên Kinh Dịch thảo vừa lấy ra, nhất thời xung quanh Tùy Qua tràn ngập một mùi thơm dược liệu thanh tân lạ lùng, tỉnh não, nâng cao tinh thần, làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác bất đồng với người khác.
Đây chính là mùi vị đặc biệt của linh thảo!
Linh thảo lấy ra, nhất thời kinh hãi rất nhiều người, sau đó, Tùy Qua liền cảm giác có mấy luồng thần niệm cường đại quét qua người hắn, cảm giác giống như ở trong phòng tắm trong suốt pha lê, bị người ta rình trộm.
- Quả nhiên không chỉ một Tiên Thiên cao thủ!
Trái tim Tùy Qua nhất thời không buồn đập. Mấy luồng thần niệm cường đại này tất nhiên chỉ có Tiên Thiên cao thủ mới có thể phát ra .
Nhưng, trong tay Tùy Qua còn có thẻ đánh bạc, hiện tại hắn chỉ hy vọng có thể bình an cứu lão địa chủ và Ngưu Tiểu Hoa trở về. Còn về phần hắn, linh giác của Tùy Qua nói cho hắn biết, hôm nay rất có thể không trở về được. Ngay cả trở về, cũng là cửu tử nhất sanh.
Nhưng biết rõ như thế, Tùy Qua cũng sẽ không lùi bước.
Nam nhân, lúc nào cũng phải có một chút nhiệt huyết và vọng động.
- Linh thảo! Quả nhiên là linh thảo! Ha ha ~
Trong sơn trang, đột nhiên tuôn ra một tiếng cười như sấm rền, sau đó một bóng người bắn đến, rơi vào cửa sơn trang.
Người này, chính là người Tùy Qua đã gặp ngày hôm qua, Tiên Thiên cường giả Bùi Thường Phong.
Bùi Thường Phong nhìn Tam Nguyên Kinh Dịch thảo trong tay Tùy Qua, trong mắt hiện ra vẻ khát vọng, kích động, sau đó dùng tay vuốt chòm râu, nói:
- Tiểu tử! Mặc dù hôm qua ngươi từng mạo phạm lão phu, nhưng chỉ cần ngươi chịu giao linh thảo, linh dược ra, sau đó ở lại trồng thảo cho Bùi gia chúng ta, xuất lực cho Bùi gia chúng ta, lão phu có thể tha thứ tội bất kính hôm qua của ngươi! Nếu không, ngươi chắc chắn sẽ chết, người nhà của ngươi, cũng chỉ có một con đường chết!
- Ta cần suy nghĩ một chút.
Tùy Qua nói:
- Nhưng, trước hết ta muốn nhìn thấy người nhà của mình.
- Dẫn người .
Bùi Thường Phong quát một tiếng.
Không bao lâu, lão địa chủ và Ngưu Tiểu Hoa đã được dẫn tới cửa sơn trang, đứng bên cạnh Bùi Thường Phong.
Nhìn dáng dấp, lão địa chủ và Ngưu Tiểu Hoa đều không chịu dụng hình. Dĩ nhiên, bọn họ chịu hình cũng vô dụng, bởi vì bọn họ căn bản không biết Tùy Qua lấy linh thảo, linh dược ở đâu ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.