Y Tiên Thiểu

Chương 297: Tới chậm




Đây chính là thực lực, đây chính là chênh lệch!
Bùi Thế Minh dẫn vị lão giả đi ra ngoài trang viên.
Những nơi đi qua, thủ vệ của trang viên đều quỳ rạp trên đất.
Đây cũng không phải là vì bối phận của lão giả, mà là sợ hãi và sùng kính phát ra từ nội tâm đối với cường giả.
Tiên Thiên kỳ, đối với những người biết chút ít võ nghệ mà nói, là truyền kỳ! Là thần thoại!
Chiếc xe bắt đầu lao về phía thành nội Đông Giang với tốc độ cao.
Lúc này là giờ tan sở, cho nên giao thông có chút hỗn loạn, kẹt xe kéo dài.
Sau khi giảm tốc độ xe xuống, Bùi Thế Minh cảm giác được vị tổ tông bên trong xe bắt đầu có chút mất hứng.
Nhưng chuyện này cũng không có cách nào, Bùi Thế Minh cũng không muốn để gia tộc khác chú ý, cho nên cũng chỉ có thể âm thầm làm việc. Nếu không, hắn có thể phát động lực ảnh hưởng của Bùi gia, để cho cảnh sát tới mở đường cho bọn họ.
Thật vất vả mới đợi đến đèn xanh, Bùi Thế Minh thở phào nhẹ nhõm, khởi động xe.
Ngay vào lúc này, phía sau đột nhiên có một đội xe cộ, phía trước có bốn chiếc xe máy cảnh sát mở đường, một cảnh sát còn dùng loa không ngừng hét lên:
- Sang bên! Nhường đường! Sang bên! . . .
Bùi Thế Minh vô cùng buồn bực, làm sao hôm nay lại đụng phải chuyện này, cũng không biết là vị "đại nhân vật" nào xuất hiện ở đây. Vì âm thầm làm việc, Bùi Thế Minh đành phải dừng xe, nhường đường cho chiếc xe màu đen phía sau.
Ngay vào lúc này, Bùi Thường Phong ngồi phía sau đột nhiên hừ lạnh một tiếng:
- Châu chấu đá xe! Đáng chết!
Vừa nghe lời này, Bùi Thế Minh nhất thời thầm kêu không ổn.
Đúng là, Bùi Thế Minh tinh thông thế sự, cho nên biết có một số tình huống nên khiêm nhường thì khiêm nhường, nhưng vị tổ tông này, đường đường là Tiên Thiên cao thủ, làm sao chịu được một con kiến hôi vượt qua, thậm chí còn nhường đường cho đối phương.
Chữ chết còn chưa nói xong, một đạo chân khí Tiên Thiên bạch sắc đột nhiên từ đầu ngón tay Bùi Thường Phong phát ra, "vù" một tiếng phá tan cửa sổ xe, sau đó lăng không chém về phía cỗ xe màu đen kia.
Vù!
Tiên Thiên chân khí chém vào chiếc xe, giống như không có gì, nhất thời chém chiếc xe và người ở bên trong thành hai mảnh!
Tiên Thiên chân khí, gọt kim gãy ngọc, còn lợi hại hơn thần binh lợi khí!
Ầm!
Đầu xe vẫn lao về phía trướcn đụng vào lan can, hiện trường một mảnh xôn xao.
Bùi Thế Minh chợt nhấn chân ga, vội vàng rời khỏi nơi thị phi này. Nếu nảy sinh xung đột, sợ rằng vị tổ tông trên xe này thật sự muốn đại khai sát giới.
Bốn xe cảnh sát dừng lại, bắt đầu gọi trợ giúp, gọi xe cứu thương.
Đồng thời, bọn họ cũng có chút may mắn, nhiệm vụ hôm nay coi như kết thúc.
Bất luận ngồi trên xe là nhân vật nào, sau khi hắn chết, đúng là cát bụi về với cát bụi, đất về với đất.
Thật ra người ngồi trên chiếc xe này cũng không phải là đại nhân vật gì đó, chẳng qua là cục trưởng cục nào đó của thành phố Đông Giang, bởi vì buổi tối sắp xếp thời gian rất chặt, hôm nay hai vị tiểu tình nhân vừa vặn tổ chức sinh nhật, buổi tối chờ hắn lâm hạnh, cho nên hắn mới vận dụng một chút quan hệ, trực tiếp kêu xe cảnh sát mở đường, chuẩn bị chạy tới cùng một tình nhân chìm trong ái tình, ai ngờ hôm nay hắn thật sự mạo phạm sát tinh, vội vàng đi đầu thai.
Bị Tiên Thiên chân khí trực tiếp chém thành hai khúc.
Quyền lợi, phú quý gì đó, đã trở thành phù vân.
Sau đó, thi thể của hắn được đưa đến bệnh viện, sau đó lại chuyển dời đến cục cảnh sát.
Đêm đó, trong cục cảnh sát đèn đuốc sáng rỡ.
Cục trưởng cục cảnh sát đích thân dẫn một người thần bí, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn bước tới trước thi thể, ở cổ tay áo của người mặc áo Tôn Trung Sơn có thêu một hoa văn màu vàng, loáng thoáng giống như một con cự long, hắn nhìn vết thương, rất chuyên nghiệp nói:
- Bị Tiên Thiên kiếm khí chém giết!
- Ám sát?
Cục trưởng cục cảnh sát cung kính hỏi.
- Hắn có gì để một Tiên Thiên cao thủ đi ám sát?
Người thần bí khinh thường nói:
- Lúc ấy tình huống như thế nào?
Cục trưởng liền tranh thủ kể lại tình huống lúc đó cho người này.
- Vượt qua?
Người này cười lạnh nói:
- Nói như vậy, hắn ngẫu nhiên vượt qua một vị Tiên Thiên cao thủ rồi, con kêu đối phương tránh đường, cho nên chọc giận đối phương, cho nên bị chém giết? Thật là một tên ngu xuẩn!
- Vậy xin hỏi người của các vị có tham gia điều tra không?
Cục trưởng tựa hồ dùng giọng nói xin chỉ thị.
- Đối với cái chết của hắn, chúng ta sẽ không tham gia điều tra, bởi vì cấp bậc của hắn còn chưa đủ cho chúng ta nhúng tay. Nhưng vị Tiên Thiên cao thủ kia, người của chúng ta sẽ lưu ý động tĩnh của hắn. Chỉ cần hắn không can thiệp vào cuộc sống của người bình thường, chúng ta cũng sẽ không can thiệp vào hành động của hắn.
Người này nói.
Sau đó dùng giọng nói phân phó cục trưởng cục cảnh sát:
- Về phần cái chết của người này cứ viết thành tai nạn xe cộ. Bốn vị cảnh sát, ngươi kêu bọn họ ăn nói cẩn thận!
Hoàng hôn.
Cũng không biết vì sao, suốt một ngày nay, sương mù ở Phát Phong trấn vẫn không tán đi.
Đến đêm, lại còn có mưa bay lất phất .
Trong phòng gác cửa của trụ sở đào taọ thực vật, Giang đại gia gác cửa đang ngồi xem chương trình ti vi. Cánh cửa trụ sở còn chưa đóng, bởi vì tiểu tử Tùy Qua vẫn ở trong nhà kính, đến hiện tại vẫn chưa bước ra, cũng không biết đang nghiên cứu cái gì.
Lúc này, một chiếc xe con chạy nhanh về phía cửa trụ sở.
Giang đại gia đang muốn đứng lên mở miệng hỏi thăm, đột nhiên chỉ cảm thấy đầu tê rần, cả người lập tức ngất đi.
Lúc này, hai người trên xe mới bước xuống.
Một người trong đó, râu tóc bạc trắng, thoạt nhìn có chút tiên phong đạo cốt, nhưng cả người tản mát ra một luồng sát khí lạnh thấu xương. Một người khác, là một trung niên âm trầm.
Hai người này, đương nhiên chính là Bùi Thế Minh và Bùi Thường Phong.
- Chính là chỗ này.
Bùi Thế Minh cung kính nói.
- Không sai, chính là trong này!
Trên mặt Bùi Thường Phong hiện ra vẻ hưng phấn và kích động hiếm có:
- Nhất định là nơi này! Ta có thể cảm giác được linh khí dư thừa ba động, vẫn có thể nghe thấy mùi vị linh thảo nhè nhẹ. . Đúng là mùi vị linh thảo lâu đời!
Trong lòng Bùi Thế Minh không khỏi vui mừng: trận đánh cuộc này, xem ra hắn đã đánh cuộc thắng!
Nhưng, Bùi Thế Minh vẫn tỉnh táo nói:
- Tứ gia, làm ơn cẩn thận, tiểu tử này sợ rằng không đơn giản -- -
- Không đơn giản thì thế nào!
Bùi Thường Phong ngạo nghễ nói:
- Nếu ta xuất thủ, hắn chỉ có hai kết quả, hoặc là cúi đầu xưng thần, hoặc là chết!
Dứt lời, Bùi Thường Phong ngẩng đầu bước vào bên trong.
Bùi Thế Minh đành phải đi theo, một mặt cảm thán Tiên Thiên cao thủ quả nhiên là tài cao mật lớn, không sợ hãi thứ gì; một mặt khác, chính hắn cũng cẩn thận đề phòng, dù sao hắn cũng chỉ là Luyện Khí hậu kỳ, hoàn toàn có thể bị tiểu tử kia giết chết.
Bùi Thế Minh cũng đã sớm xác minh hiện tại Tùy Qua đang ở trong nhà kính, nhưng lần này hắn chỉ kêu người dò xét tin tức, nhưng không an bài những người khác xuất thủ, bởi vì Bùi Thường Phong tự mình xuất thủ, cũng thắng được trăm ngàn người rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.