Y Tiên Thiểu

Chương 285: Tiểu Ngân côn trùng tấn chức (2)




- Rất tốt!
Tùy Qua nói:
- Vậy là đúng rồi. Người bình thường tiến vào đây, mùi thơm linh thảo cũng đủ để khiến bọn họ hôn mê; nếu là người có công phu , người không có hảo ý , đúng là nuốt sạch sẽ! Ngươi thật sự đã nuốt tên kia vào?
Thân thể của tiểu ngân côn trùng thoạt nhìn chỉ lớn bằng ngón út, làm sao có thể nuốt một người vào bụng?
- Lão đại, thân xác của ta có thể trở nên to lớn .
Tiểu Ngân côn trùng cười hắc hắc nói, sau đó từ trên mu bàn tay của Tùy Qua bay lên trời, giống như long xà bay lên không trung, quanh quẩn bên trong nhà kính, thân thể có thể dài năm sáu thước, giống như một con ngân mãng, nhưng nhìn không thấy đầu rắn, bởi vì hai đầu thân thể của nó đều là mũi nhọn, nhưng ngẩng đầu nhìn lên trên, mọc ra một hoa văn hình tròn màu vàng, đó chính là đầu của nó.
Lợi hại!
Tùy Qua hít một hơi khí lạnh.
Hiện giờ Tiểu Ngân côn trùng, quả thật lợi hại, coi như Tùy Qua, cũng không uổng công hàng phục nó.
May là, Tiểu Ngân côn trùng là người biết điều, nó biết rõ chỉ có đi theo Tùy Qua mới có thể hưởng dụng nguồn linh thảo vô tận, cho nên căn bản nó không thể nào bị xúi giục .
Nhìn thấy thân thể cao lớn của Tiểu Ngân côn trùng tựa hồ muốn phá vỡ nóc nhà kính, Tùy Qua nhất thời hoảng sợ, bắt đầu cảm thấy bi ai cho nhân huynh bị Tiểu Ngân côn trùng nuốt vào trước đó, nhất định là vô cùng khó chịu.
Nhưng, vị nhân huynh này anh dũng hy sinh, cũng là thành toàn cho Tiểu Ngân côn trùng, cũng thành toàn cho Tùy Qua.
Tiểu Ngân côn trùng tấn chức linh thú cấp ba, đối với Tùy Qua mà nói, quá trọng yếu!
Hiện tại, không phải có người bắt đầu nhớ thương linh thảo, linh dược của Tùy Qua sao? Tốt lắm, sẽ cho Tiểu Ngân côn trùng và Ảnh Phong "trốn" ở chỗ này, tới một người, giết một người; tới một đám, giết một đám!
Nghĩ tới đây, Tùy Qua không khỏi đắc ý nở nụ cười.
Tiếng cười phá vỡ bầu trời đêm, truyền đi rất xa.
-------------
- Cái gì, có bức xạ hạt nhân?
Nhuế Cường túm lấy tên thủ hạ, cau mày, hiển nhiên lúc này hắn đang vô cùng tức giận.
- Cường ca, ta nói là sự thật.
Người nọ vội vàng nói:
- Trước đó ta đã nhắc nhở Bùi Vĩnh Cương, kêu hắn cẩn thận đi vào, hắn không nghe, kết quả rất nhanh không thấy tiếng vang. Ta ở bên ngoài đợi thật lâu, cũng không thấy hắn đi ra ngoài, sợ là đã sớm mất mạng bên trong rồi.
- Bức xạ hạt nhân, phóng xạ cái đầu ngươi!
Nhuế Cường mắng:
- Con mẹ nó, công phu của ngươi cũng luyện được mình đồng da sắt rồi, còn sợ bức xạ hạt nhân gì nữa!
- Không đúng, Cường ca, ta nghe nói cho dù là cao thủ nội gia cũng không ngăn được phóng xạ.
Người kia nói:
- Cường ca, ta mới vừa lấy vợ, còn chưa sinh con, ta không thể để truyền phóng xạ tuyến cho nhà mình được. . .
- Khốn khiếp! Vậy mà ngươi cũng mang họ Bùi!
Nhuế Cường hừ lạnh nói:
- Tới đây!
Người nọ không biết Nhuế Cường muốn làm gì, đành phải đi tới trước mặt Nhuế Cường.
Nhuế Cường đột nhiên tung một cước lên bụng người nọ, trực tiếp đá bay hắn, nặng nề đập vào vách tường.
Răng rắc!
Vách tường cũng bị đập đến nứt ra. Trong miệng người nọ máu tươi cuồng bắn, sau đó co quắp té trên mặt đất.
Nhuế Cường cười lạnh nói:
- Đồ vô dụng! Nếu không phải vì ngươi họ Bùi, hôm nay ta đã lấy mạng của ngươi!
Nói xong, Nhuế Cường đi ra khỏi gian phòng, sau đó bấm số điện thoại của nghĩa phụ Bùi Thế Minh.
- Nghĩa phụ, trên căn bản đã đã điều tra xong.
Nhuế Cường khẳng định nói:
- Trong tay tiểu tử kia, đúng là nắm cách điều chế linh dược, hơn nữa đã có sẵn linh dược. Trọng yếu hơn là, con đoán hắn có thể trồng được linh dược.
- Trồng linh dược?
Bùi Thế Minh kinh hãi nói:
- Làm sao có thể! Hắn làm gì có bản lãnh như vậy -- chẳng lẽ hắn có linh điền? Và cây non linh thảo?
Nói tới đây, Bùi Thế Minh không nói tiếp nữa, bỗng nhiên nói:
- Tiểu Cường, lần này ngươi làm rất khá. Nhưng, trước hết không nên một mình hành động, để tránh đánh rắn động cỏ, còn khiến thế lực khác dòm ngó. Ngươi trở lại ngay, chuyện này, chúng ta nhất định phải bẩm báo với lão tổ tông trong nhà.
- Giết gà cần gì đao mổ trâu.
Nhuế Cường nói:
- Con đã điều tra, tiểu tử kia không có quan hệ gì với Thiếu Lâm tự, ngược lại còn có chút hiềm khích, chẳng qua có chút giao tình với Diên Vân hòa thượng của Thiếu Lâm tự mà thôi. Nói trắng ra là, chính là một người cô độc, không cần mời lão tổ tông....
- Tiểu Cường, ngàn vạn lần không nên đánh giá thấp đối thủ của ngươi!
Bùi Thế Minh khiển trách:
- Huống chi, chuyện này không được phép thất bại! Nếu thành công, Bùi gia ta tự nhiên có thể thăng chức rất nhanh, áp đảo đông đảo gia tộc. Còn ta, cũng có thể thuận lợi trở thành người thừa kế của Bùi gia. Cho nên, bất luận ngươi có ý kiến gì không, hiện tại cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ, phải chờ đợi lão tổ tông định đoạt!
- Vâng.
Nhuế Cường đồng ý.
Vì để có được Bùi Nguyệt Di, vì nắm trong tay cả Bùi gia, Nhuế Cường biết mình phải làm việc có chừng mực, cũng biết tính quan trọng của ẩn nhẫn.
Sáng sớm ngày thứ hai.
Hết mưa, trời sáng, sương mù tràn ngập.
Tùy Qua làm việc trong nhà kính mấy giờ, dùng Cuốc chấn linh giẫy cỏ, "ghim kim" cho linh thảo, vô cùng bận rộn. Lúc này, trên người Tùy Qua mới ướt đẫm mồ hôi.
Bởi vì đêm qua nhà kính bị "xâm lấn", Tùy Qua vốn có chút bận tâm. Nhưng Tiểu Ngân Trùng tấn thăng làm Linh Thú cấp ba, thoáng cái làm cho Tùy Qua dẹp yên không ít lo lắng. Có một linh thú gần đến Tiên Thiên kỳ như vậy gác dược điền, đích xác là khiến Tùy Qua an tâm không ít.
Lúc này, trong lòng Tùy Qua thật sự có một loại cảm giác "trời cũng giúp ta".
Chuông điện thoại di động chợt vang lên.
Người gọi đến là Đường Vũ Khê.
Đường Vũ Khê nói cho Tùy Qua, cảnh sát thành phố Đông Giang đã hủy bỏ "truy nã" đối với hắn.
Ngày đó ở Phát Phong trấn vì dẫn dụ những sát thủ để giết, Tùy Qua đúng là chọc ra một chút phiền toái, nhất là đá bay một tiểu hành khất trên đường, bị trọng thương hộc máu, chuyện này đưa tới một chút tiếng vọng bất lương. Nhưng, có Đường Vũ Khê và Đường Vân nhúng tay vào, chút phiền toái nhỏ này rất nhanh được giải quyết.
Nhận được điện thoại của Đường Vũ Khê, Tùy Qua nhất thời có một loại cảm giác ấm áp.
Đường Vũ Khê, quả nhiên đã bắt đầu giúp hắn giải quyết một số phiền toái không cần thiết.
Tùy Qua suy nghĩ, có lẽ nên mua chút lễ vật tặng cho Đường Vũ Khê, khiến cho nàng cao hứng.
Vừa cúp điện thoại không bao lâu, chuông điện thoại lại vang lên.
Lần này người gọi là Thẩm Quân Lăng.
Vừa mở điện thoại, Thẩm Quân Lăng mở miệng liền nói:
- Đi với ta gặp gia trưởng.
- Đợi một chút...
Tùy Qua vừa nghe, cảm giác trên đầu có một quả bom vừa nổ:
- Gặp gia trưởng, cái này cũng quá nhanh đi? Huống chi, đúng như tỷ đã nói, ta bây giờ đã có thê tử, danh bất chính, ngôn bất thuận -- -
- Ít lải nhải cho ta, có đi hay không?
Thẩm Quân Lăng nói:
- Nếu không đi..., ta gọi nam nhân khác.
- Ta đi!
Tùy Qua quả nhiên lại khuất phục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.