Y Tiên Thiểu

Chương 262: Thiên ý sáng tỏ (1)




- Ngươi đoán đúng.
Lâm Tiểu Thập nói:
- Lão đầu tử nhà ta xảy ra chuyện.
- Chuyện gì?
- Mẹ kiếp. Một con "yêu tinh" bên ngoài xui khiến hắn đi Châu Âu du lịch, sau đó lại cùng hắn đi leo núi, lão đầu tử nhà ta làm gì có hơi sức như vậy. Kết quả, con mẹ nó từ trên vách núi té xuống, xương tay, xương cột sống, toàn bộ gãy hết, hơn phân nửa là thành người sống thực vật rồi. Sau này đừng nói là leo núi, ta thấy ngay cả leo lên người nữ nhân hắn cũng leo không nổi.
- Nói một câu không khó nghe, chuyện này có lợi cho ngươi.
Nhuế Cường nói:
- Cha ngươi như vậy, sau này tiền của, tư sản không phải đều thuận lợi rơi vào ngươi sao? Hơn nữa, hắn không chơi được nữ nhân, cũng tránh cho mấy đệ đệ muội muội tranh giành gia sản với ngươi.
- Mặc dù ngươi nói thật, nhưng ngươi nghĩ quá đơn giản.
Lâm Tiểu Thập nói:
- Cục diện bây giờ không thuận lợi. Nghe nói sau khi lão đầu tử gặp chuyện không may, cổ phiếu rớt giá thảm hại, ban giám đốc đang suy nghĩ có nên chọn một chủ tịch mới không. Huống chi, lão đầu tử vừa xuống đài, cổ phần trong tay hắn sẽ bị mấy phu nhân, còn có một đệ đệ, hai muội muội của ta phân chia, đến lúc đó số cổ phần trong tay ta, hoàn toàn không có tư cách nắm trong tay cả ban giam đốc và công ty, minh bạch chưa?
- Nói cách khác, bây giờ lão đầu tử nhà ngươi vẫn chưa thể chết. Nếu không, tập đoàn Lâm thị các ngươi sẽ phải thay tên, địa vị thái tử gia của ngươi càng khó giữ được, đúng không?
Nhuế Cường nói.
- Đúng vậy.
Lâm Tiểu Thập nói:
- Hiện tại các bác sĩ trong ngoài nước căn bản đều không có cách nào, ta biết nhà các ngươi làm y dược, không biết có cách nào chữa khỏi cho hắn không.
- Không phải nhà chúng ta, là Bùi gia, trong mắt rất nhiều người, ta chỉ là một con chó của Bùi gia mà thôi, chuyện của ngươi, khó khăn đấy...
Nhuế Cường nói:
- Nghe ngươi nói như vậy, xương tay, xương cột sống đều bị gãy, chỉ sợ cả đời phải co quắp trên giường rồi.
- Thật sự không có cách nào sao?
Lâm Tiểu Thập tựa hồ không cam lòng.
- Đúng rồi, mặc dù ta không có cách, nhưng ta nghe nói có một người trị liệu loại thương thế này rất lợi hại!
Đầu óc Nhuế Cường vừa chuyển, bỗng nhiên nghĩ tới một chủ ý tuyệt hảo nhằm vào Tùy Qua.
- Người nào?
Lâm Tiểu Thập nói:
- Nói mau.
- Là một tiểu tử học sinh, nghe nói rất có bản lãnh, trị liệu thương thế gân cốt rất lợi hại.
Nhuế Cường nói.
- Tiểu tử học sinh ? Có lầm hay không?
Lâm Tiểu Thập hiển nhiên không tin.
- Không phải bây giờ ngươi đang cầu cứu tứ phương hay sao?
Nhuế Cường nói:
- Huống chi, chuyện này ngươi tự điều tra sẽ biết. Nhưng, việc hoàn thành phải bí ẩn một chút, vạn nhất bị những người có dã tâm của tập đoàn Lâm thị các ngươi biết được, tìm người giết chết tiểu tử kia, vậy thì... Hắc.
- Cái này không cần ngươi dạy.
Lâm Tiểu Thập nói:
- Cám ơn. Sau khi chuyện thành công, ta tất nhiên hậu tạ.
- Hậu tạ? Ta cần họ Lâm ngươi bố thí sao?
Sau khi cúp điện thoại, Nhuế Cường hừ lạnh nói:
- Đợi sau này ta nắm trong tay sản nghiệp của Bùi gia, loại nhà giàu mới nổi như Lâm Tiểu Thập ngươi, trước mặt ta có là cái gì!
Chuông tan học vang lên.
Tùy Qua ngưng tu hành, đi theo dòng người tuôn ra khỏi phòng học.
- Tùy tiên sinh, xin dừng bước.
Trên hành lang, có hai thanh niên mặc tây trang đi tới trước mặt Tùy Qua, một người trong đó nói:
- Tùy tiên sinh, thiếu gia chúng tôi muốn mời ngài.
- Thiếu gia các ngươi muốn mời, kêu hắn đích thân đến mời!
Tùy Qua không chút khách khí nói.
Hai người này có vẻ khó xử, một người đi tới trước mặt Tùy Qua, tựa hồ muốn ngăn cản hắn, nhưng khi hắn mới vừa vây quanh Tùy Qua, lập tức cảm thấy bụng đau nhói, theo bản năng ôm bụng ngồi xổm xuống, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tùy Qua bước đi.
Bởi vì được dạy dỗ, cho nên hai người cũng đàng hoàng hơn nhiều.
Khi Tùy Qua đi tới gần nhà trọ nam sinh, "thiếu gia" của hai người kia quả nhiên xuất hiện trước mặt Tùy Qua.
Một công tử ca điển hình, có tiền, cho nên rất ngạo khí.
Mặc dù đích thân hạ mình đến mời Tùy Qua, nhưng ánh mắt của Lâm Tiểu Thập vẫn rất xấc láo, hiển nhiên cũng chỉ xem Tùy Qua như "Lang trung giang hồ". Lâm Tiểu Thập nói với Tùy Qua:
- Xin hỏi ngài là Tùy tiên sinh?
- Rất hiển nhiên ngươi đã biết.
Tùy Qua thản nhiên nói:
- Đi thẳng vào vấn đề đi.
- Phụ thân ta bị ngã xuống núi, xương tay, xương cột sống nhiều chỗ bị thương, thương thế rất nghiêm trọng, ta nghe nói thuốc cao dán tổ truyền của ngươi có thể trị liệu loại thương thế này vô cùng linh nghiệm, cho nên muốn mời xuất thủ.
Lâm Tiểu Thập nói:
- Phương diện tiền bạc không phải lo.
- Sợ rằng không dễ như ngươi tưởng tượng đâu.
Tùy Qua thản nhiên hỏi:
- Phụ thân ngươi là ai? Nói thiệt cho ngươi biết, người giống như ngươi, nếu tư sản quá ít..., ta căn bản sẽ không xuất thủ chữa trị.
- Phụ thân ta là Lâm Thập!
Lâm Tiểu Thập trầm giọng nói. Có một lão tử như vậy, Lâm Tiểu Thập vẫn rất kiêu ngạo.
- Lâm Thập? Hắc!
Tùy Qua đột nhiên cười lạnh. Đối với người này, khi Tùy Qua lên trung học cũng không xa lạ gì rồi, người này là đầu sỏ ngành bất động sản của Hoa Hạ, cũng nổi danh là "Vắt cổ chày ra nước". Năm đó Thục Xuyên động đất, hắn đã keo kiệt thì chớ, lại còn đề nghị nhân viên dưới quyền quyên tặng không cao hơn mười đồng, lúc ấy có thể nói là tiếng xấu lan xa.
Đường Vũ Khê không phải nói muốn cướp của người giàu giúp người nghèo khó sao, như vậy bắt đầu cướp từ người này đi.
Lâm Tiểu Thập nhìn thấy Tùy Qua cười lạnh, trong lòng có chút khó chịu, nhưng vì thân thể của phụ thân, nhất là vì tương lai của hắn, Lâm Tiểu Thập nhẫn nhịn nói:
- Ngươi rút cuộc có nắm chắc trị lành cho phụ thân ta không?
- Ta có mười phần nắm chắc!
Tùy Qua khẳng định nói:
- Nhưng, con người ta từ trước đến giờ đều rất đen tối, nhất là ở phương diện tiền khám bệnh.
- Lâm gia chúng ta có tiền!
Lâm Tiểu Thập hừ một tiếng.
- Chưa chắc....
Tùy Qua lạnh nhạt nói:
- Tiền khám bệnh của ta, ngươi chưa chắc trả được!
- Ngươi không nên đánh giá thấp tiền tài quyền thế của Lâm gia chúng ta, cũng đừng đánh giá thấp sự hào phóng của chúng ta.
Lâm Tiểu Thập nói, nghĩ thầm ngươi chẳng qua là một lang trung giang hồ mà thôi, nhiều lắm là cho ngươi một hai trăm vạn, để cho tiểu tử ngươi mua được một căn nhà rất tốt cũng không tệ rồi.
- Nếu Lâm thiếu gia "hào phóng" như vậy, vậy ta nói thẳng luôn.
Tùy Qua nói:
- Trở về chuyển lời cho lão tử nhà ngươi, nếu muốn tiếp tục leo núi, lấy một nửa tài sản của hắn ra để đổi! Bằng không, cứ nằm trên giường cả đời đi.
- Một nửa tài sản?
Lâm Tiểu Thập cười lạnh nói:
- Khẩu vị của ngươi cũng lớn quá, coi chừng không ngậm miệng lại được!
- Không hài lòng, vậy cũng không cần nói chuyện.
Tùy Qua cũng không tức giận, trực tiếp xoay người bỏ đi.
Một nửa tài sản của Lâm Thập, nói ít cũng là mấy chục tỉ thậm chí nhiều hơn, Lâm Tiểu Thập đương nhiên không thể nào đáp ứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.