Y Tiên Thiểu

Chương 249: Địa khu gần địa ngục nhất (2)




- Kể từ khi những xưởng này hoạt động, Lâm Phần coi như xong đời, rất nhiều người tựa hồ một ngày hai mươi bốn giờ cũng không dám mở cửa sổ. Nói thật, phát triển kinh tế gì đó, kết quả còn không phải làm giàu cho một nhóm ông chủ than đá, bọn họ ôm lấy tiền, mua nhà ở Đế Kinh ở nước ngoài, còn tai ương lại để dân chúng như chúng ta gánh chịu.
- Tôi hiểu.
Tùy Qua khẽ thở dài, trong lòng cũng bắt đầu hiểu được, vì sao hiện giờ linh khí trong thiên địa càng ngày càng ít. Đại khái, cũng có liên quan đến nhiễm môi trường.
- Nghe nói, không khí ô nhiễm của thành phố Lâm Phần chúng tôi, sợ rằng mấy trăm năm cũng không có cách nào khôi phục như cũ.
Tài xế xe taxi hoàn toàn mở máy hát:
- Cũng may, năm ngoái truyền thông nước ngoài vừa đưa tin, mặc dù quan viên địa phương liều mạng che dấu, nhưng giấy không gói được lửa, chuyện này khiến Lâm Phần hổ thẹn, cũng làm quốc gia hổ thẹn, cho nên cao tầng quốc gia sau khi biết chuyện, đã hạ lệnh chỉnh đốn và cải cách. Năm nay chất lượng không khí của Lâm Phần đã tốt hơn nhiều, nếu năm ngoái cậu tới....Ài, người bên ngoài đến sợ rằng sẽ trực tiếp ngất xỉu!
- Vậy còn tốt, thượng tầng quốc gia đúng là vẫn còn lãnh đạo tốt.
Tùy Qua nói.
- Đúng vậy, thượng tầng vẫn còn người tốt. Nhưng trời cao hoàng đế xa. Năm ngoái mặc dù đóng cửa rất nhiều nhà máy, nhưng những lò than, mỏ than vẫn tiếp tục mở ra, nhưng bọn họ lại di dời xưởng than, xưởng hắc ín... về huyện trấn đi. Tôi còn nói đợi già rồi, sẽ về quê nghỉ ngơi, hưởng thú điền viên, không biết có thể có một ngày như vậy hay không.
- Chắc chắn sẽ có.
Tùy Qua nói:
- Nơi này cách Mai gia trấn còn xa không?
- Khoảng mười phút nữa.
Tài xế taxi nói:
- Mai gia trấn thật sự cũng không tệ, mảnh đất đó được Mai Kim Sơn mua lại, sau đó khai phá thành khu biệt thự, tất cả đều là người có tiền ở, hơn nữa còn có sân golf, sân banh, còn trồng rất nhiều cây. Cả thành phố Lâm Phần, cũng chỉ có nơi đó là có không khí tốt hơi một chút.
Tùy Qua gật đầu, nhưng không nói gì nữa.
Mai gia trấn nhanh chóng hiện ra trước mặt, Tùy Qua đã bắt đầu tính toán chuyện báo thù như thế nào.
Mai gia trấn, đã từng là một cổ trấn, nhưng hiện giờ, nơi này đã biến thành khu nhà giàu, khu biệt thự của thành phố Lâm Phần. Hai bên đường phố rộng rãi, các loại xe sang trọng có thể bắt gặp ở bất cứ lúc nào, còn có đại thụ chọc trời được đào trên núi chuyển tới, nghiễm nhiên chính là "Thế ngoại đào nguyên" của thành phố Lâm Phần.
Biệt thự của nhà Mai Kim Sơn rất bắt mắt, nằm phía đông của Mai gia trấn, có một trang viên kiểu Trung Quốc gọi là "Mai đình viên".
Bây giờ còn chưa tối, đương nhiên không thích hợp lẻn vào trang viên, Tùy Qua tìm một nhà hàng ở trấn, ăn chút đồ, sau đó lại ngồi ở một quán cà phê, chờ đợi trời tối.
Đêm khuya người yên lặng, hiển nhiên không phải đạo lý ở nơi này.
Đến ban đêm, Mai gia trấn thật ra còn nhộn nhịp hơn. Vô số ông chủ xa hoa truỵ lạc, còn có một số quan viên ở chỗ này tiêu dao, tiêu tiền như nước.
Tùy Qua xuyên qua đám người, thu liễm hơi thở, đi tới trước cửa trang viên của Mai Kim Sơn.
Cánh cửa của Mai gia rất cao lớn, uy vũ, bên ngoài còn có hai an ninh đứng canh gác, giống như đại viện quân khu. Tường rào rất cao, bốn phía bố trí camera, hệ thống bảo vệ, hơn nữa khi Tùy Qua vận đủ thính lực còn có thể nghe thấy tiếng chó sủa.
Xem ra, làm đại phú ông hàng tỉ, Mai Kim Sơn rất đầu tư vào phương diện an toàn cho bản thân.
Tùy Qua đang định tìm nơi nhảy vào, lúc này lại thấy một tên thiếu gia con nhà giàu cùng một lão giả từ bên trong đi ra, mà vị thiếu gia con nhà giàu này loáng thoáng có chút quen mặt, tựa hồ đã từng gặp ở nơi nào rồi.
Lòng hiếu kỳ trỗi dậy, Tùy Qua từ bỏ trèo tường, đặt lực chú ý lên hai người này.
Tên thiếu gia ước chừng hai lăm, hai sáu tuổi, vẻ mặt kiêu ngạo, dáng vẻ ngạo mạn. Lão già bên cạnh, dáng vẻ luồn cúi, sắc mặt vàng vọt, thoạt nhìn giống như một người gần đất xa trời, hơn nữa từ rất xa cũng có thể ngửi thấy mùi thuốc đông y trên người hắn, phảng phất cả người hắn bị nấu qua thuốc bắc vậy. Ly kỳ hơn chính là, cước bộ bước đi của lão giả rất nhẹ, có vẻ công phu cũng không kém.
Chẳng lẻ, lão đầu này chính là "Tà lang trung" mà Văn Quốc Cường đã nhắc đến?
Không ngờ, chờ đợi không uổng thời gian.
Tùy Qua lập tức thay đổi chú ý, quyết định đi cùng hai người này.
- Thiếu gia....
Lúc này, một đại hán lưng hùm vai gấu chạy ra, đi theo phía sau tên thiếu gia.
Tên thiếu gia có chút không vui nhìn tráng hán, nói:
- Ngươi cùng đi ra ngoài làm gì?
- Tôi phải bảo vệ thiếu gia .
Tráng hán vội vàng nói.
Tùy Qua vừa nhìn tráng hán này, đột nhiên nhận ra:
Ý trời! Tạo hóa!
Đại hán này Tùy Qua đã từng gặp qua, còn có chút ấn tượng. Ban đầu ở thành phố Đông Giang, từng có một thiếu gia mỏ than Sán Tây lái xe Linconln tới chỗ Tùy Qua mua linh dược, tên đại hán thủ hạ của hắn từng cầm một túi tiền đưa cho Tùy Qua, nhưng Tùy Qua không đáp ứng. Điều kiện của Tùy Qua là "Nửa mỏ than", đại hán này cùng vị thiếu gia than đá kia ôm hận bỏ đi. Sau đó, Tùy Qua bị Hồng Sách khiêu chiến, tựa hồ cũng có liên quan đến vị thiếu gia mỏ than này. Bởi vì thê tử Ninh Ngọc Trân của Hồng Sách từng nói có một thiếu gia tỉnh Sán Tây đưa cho trượng phu nàng một khoản tiền, để Hồng Sách tìm đến Tùy Qua gây phiền toái.
Tất cả mọi chuyện, tựa hồ đều trở nên xuyên suốt.
- Bảo vệ cái đầu ngươi ấy! Phế vật!
Tên thiếu gia quay đầu mắng tráng hán kia:
- Đồ vô dụng, ngươi chỉ cần ở lại trông nhà cho thiếu gia. Dẫn ngươi ra ngoài, có thể kiếm được thể diện gì cho thiếu gia? Huống chi, thiếu gia ta có Bùi lão tiên sinh đi cùng, cần phế vật như ngươi bảo vệ sao?
Tráng hán bị tên thiếu gia chỉ vào mặt chửi mắng một trận, nhưng cũng không có một câu oán hận, trái lại cười nói:
- Đúng vậy, đúng vậy. Bùi lão tiên sinh công phu cao minh, đúng là không phải người tục nhân chúng ta có thể so sánh, thiếu gia có cao nhân như thế đi cùng, đó là an toàn hơn mang theo thiên quân vạn mã. . .
Ngay cả Tùy Qua cũng không nhìn ra, công phu nịnh hót của tráng hán này lại lợi hại như vậy.
Không ai không thích được người khác vuốt mông ngựa.
Tên thiếu gia và lão giả kia vừa nghe, quả nhiên cảm thấy thoải mái, cho nên tên thiếu gia cười nói:
- Vậy ta sẽ dẫn theo tên phế vật nhà ngươi, ít nhất ngươi ở đó, còn có thể chống đỡ một chút thể diện. Nhưng, lúc này ngươi cùng ra ngoài, chẳng lẽ biết chúng ta muốn làm gì?
- Hắc hắc, Kim Long cung. . .
Tráng hán cười khan vài tiếng, hiển nhiên là hiểu ý.
- Không ngờ tên phế vật như ngươi cũng có lúc đầu óc linh quang.
Tên thiếu gia hừ một tiếng:
- Đến lúc đó ta và Bùi tiên sinh đi chơi "Long Nữ", ngươi ở bên ngoài lấy mấy "con trai tinh" đi chơi đi.
Tráng hán mừng rỡ, lại nói một hồi những lời vuốt mông ngựa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.