Y Tiên Thiểu

Chương 246: Khoang hạng nhất (1)




Hơn nữa, kế tiếp hắn có thể đoán được có chuyện gì phát sinh:
An Vũ Đồng sẽ cùng Lam Lan đi tắm, tràng diện này khẳng định vô cùng đẹp mắt, nhưng tiếp theo chính là thời khắc lo lắng nhất. Hai người bọn họ sẽ song song cặp tay đi vào phòng ngủ, nằm trên chiếc giường rộng rãi mềm mại, thơm ngào ngạt, đắp chăn lông ấm áp, sau đó ôm chặt nhau, có lẽ sẽ có màn biểu diễn nữ đồng kích thích, thậm chí còn có chuyện vượt qua tưởng tượng của Tùy Qua phát sinh.
Còn Tùy Qua, nếu như tiếp tục ở lại nơi này, kết quả của hắn chính là nằm trên ghế sa ***, đắp một cái chăn lông đã cũ không biết có ai dùng hay chưa, sau đó mặc quần áo đi ngủ, thỉnh thoảng mới có thể nghe thấy thanh âm kích thích bên trong phòng ngủ truyền ra.
Nghĩ tới những thứ này, Tùy Qua rốt cục đứng lên, sau đó mở cửa phòng, rồi khóa lại.
Sau khi hít thở một hơi thật sâu, Tùy Qua dứt khoát thống khổ đi vào thang máy.
Lúc này, hắn phảng phất còn nghe thấy tiếng cười tràn đầy đắc ý mà vui vẻ của An Vũ Đồng truyền ra.
Trong trận "chiến đấu" tình cảm này, hắn rút cuộc đã thất bại, thất bại bởi một nữ nhân!
Nhưng, Tùy Qua tự nói với mình, đây chỉ là thất bại tạm thời mà thôi, hắn sẽ ngóc đầu trở lại rất nhanh. Đến lúc đó, Lam Lan khỏi "bệnh", hắn có thể dễ dàng đánh bại An Vũ Đồng.
Suy nghĩ một lát, Tùy Qua mới phấn chấn tinh thần, rời khỏi khu dân cư của Lam Lan.
Phía ngoài, gió rả rích mưa tí tách.
Tùy Qua kêu một chiếc xe taxi, chạy thẳng tới phi trường.
Hi vọng sáng sớm mai bay đến tỉnh Sán Tây, máy bay còn chỗ trống.
Hơn sáu giờ sáng hôm sau, Tùy Qua ngồi máy bay đến tỉnh Sán Tây.
Có lẽ vì sự cố của đường sắt cao tốc, gần đây người đi máy bay ngược lại nhiều hơn, khoang phổ thông đã sớm chật ních, cho nên Tùy Qua không thể làm gì khác hơn là mua một vé máy bay khoang thương nhân, còn không được giảm giá.
Đắt quá!
Trong lòng Tùy Qua cảm thấy có chút không đáng.
Cũng không phải vì hắn không có tiền, mà là không muốn nâng cao chi phí của hành động lần này.
Dù sao, lần này đến Sán Tây, chỉ vì muốn xử trí mấy người mà thôi. Vì những người này mà lãng phí tiền, thật sự không đáng giá.
Máy bay từ thành phố Đông Giang đến phi trường Tấn Dương của Sán Tây, mất khoảng ba giờ.
Sau khi lên máy bay, Tùy Qua ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Giá vé của khoang thương gia này mặc dù rất đắt, nhưng ghế ngồi lại rộng rãi, ghế nằm thoải mái hơn ghế đại sảnh hôm qua Tùy Qua ngồi ở phi trường rất nhiều
Đáng thương, tối hôm qua sau khi chạy tới phi trường, Tùy Qua đã ở trên ghế chợp mắt mất mấy giờ.
Buồn bực hơn chính là, khó khăn lắm mới ngủ thiếp đi, kết quả còn mơ một giấc mộng, trong giấc mộng thấy hai người Lam Lan và An Vũ Đồng chơi uyên ương nghịch nước, khiến Tùy Qua giận đến mức tỉnh giấc. Kết quả mới phát hiện thì ra là các dì dọn dẹp đang lau nhà, cho nên mới nghe thấy tiếng nước chảy.
Tóm lại, đối với Tùy Qua đồng học mà nói, tối hôm qua, tuyệt đối là một đêm không ngủ tra tấn.
Cho nên, sau khi lên máy bay, Tùy Qua chỉ gọi một bình nước khoáng, uống được vài ngụm đã bắt đầu ngủ.
Tùy Qua mới vừa chợp mắt, đã nghe thấy bên cạnh có người nói:
- Mỹ Mỹ, thế nào, chỗ ngồi của khoang hạng nhất này có phải đặc biệt thoải mái hay không?
- Ừ, thật sự rất thoải mái. Không chật chội chen chúc như khoang phổ thông.
Một cô gái trẻ tuổi nói:
- Anh yêu, anh thật tốt với em. Sau này chúng ta đi chỗ nào chơi, cũng phải ngồi khoang hạng nhất như vậy.
- Đó là dĩ nhiên. Khoang phổ thông là chỗ ngồi của mấy người hạ đẳng, chúng ta có địa vị gì chứ, em đi theo anh, còn có thể ngồi khoang phổ thông sao, em không ngại mất mặt, nhưng thiếu gia này lại ngại mất mặt.
Nam nhân kia nói.
Thanh âm nói chuyện của hai người này không nhỏ, Tùy Qua vừa vặn lại ngồi bên cạnh, chỉ cách một lối đi nhỏ, nên hắn cảm giác rất khó chịu.
Hắn thiếu chút nữa đã biến thành "Người hạ đẳng", cho nên không nhịn được đánh giá cái gọi là "người thượng đẳng" này rút cuộc là như thế nào.
Nhìn một chút, cũng không cảm giác được người này rút cuộc "thượng đẳng" đến mức nào. Mặc dù mặc một chiếc quần tây và một chiếc áo jacket thương vụ có nhãn hiệu nổi tiếng, giày da tựa hồ cũng là hàng nhập khẩu, nhưng vì trên mười ngón tay đều đeo nhẫn vàng, nhẫn ngọc, thậm chí ngay cả trên cổ cũng đeo một sợi dây xích bằng vàng rất lớn, thoạt nhìn không giống như nhân sĩ thương vụ, mà giống hạng thiếu gia nhà giàu mới nổi nhiều hơn. Ngoài ra, khí chất của người này còn có một loại đặc điểm của nhà giàu mới nổi: phô bày giàu sang.
Vị nữ tử bên cạnh vị "người thượng đẳng" kia, thoạt nhìn chưa đến 20 tuổi, thoa một lớp phấn dày cộm, đầu tóc rối tung, trời rất lạnh, nhưng mặc một chiếc váy ngắn màu đen, tất chân màu đen, đầu tóc rối tung, lộ ra vẻ rất có cá tính.
Sau khi Tùy Qua đánh giá một lúc, cũng không có hứng thú gì, lại đưa mắt nhìn bầu trời bên ngoài.
Lúc này bầu trời đã hửng sáng, có lẽ một lát nữa sẽ thấy mặt trời mọc.
- Đúng rồi, Mỹ Mỹ, em gọi đồ ăn đi.
Nam tử ôm cô gái bên cạnh nói.
- Em không đói bụng, lúc trước em đã ăn sữa đậu nành và bánh quẩy rồi.
- Em ngu à!
Nam tử có chút tức giận nói:
- Mẹ kiếp , em có biết khoang hạng nhất là thế nào không? Khoang hạng nhất và khoang hạ đẳng khác nhau chính là ở phục vụ! Phục vụ hiểu không? Chính là ăn, uống, ngồi! Còn có nữ tiếp viên hàng không gọi lúc nào đến lúc đấy! Có hiểu không? Vậy mà em cũng là sinh viên xuất sắc của trường nghệ thuật thành phố Đông Giang, chút việc này em cũng không biết.
- Anh yêu. . . Em...em đói bụng rồi.
Cô gái này xem ra tính toán cố gắng chống đỡ ăn ít đồ.
- Như vậy mới đúng. Cô tiếp viên, chuẩn bị cho chúng tôi chút đồ ăn của Nhật. Ngoài ra, chuẩn bị chút rượu đỏ ! Lấy cho bạn gái tôi một chén thức uống nóng....Ừ, tạm thời như vậy thôi.
Nam tử vỗ tay một cái, rất "hào khí" nói.
Nhưng, Tùy Qua cùng mấy hành khách còn lại, cũng lộ ra vẻ khó chịu, bởi vì ... vị nam tử này ra vẻ "nhà giàu" quá mức.
Nữ tiếp viên cũng rất chuyên nghiệp, nhanh chóng đưa đồ ăn đến trước mặt hai người.
Tùy Qua vẫy vẫy tay với nữ tiếp viên, đợi sau khi nàng đi tới, nói với nàng:
- Tiểu thư, phiền cô nói với hai vị bên cạnh nhỏ giọng một chút được không?
Nữ tiếp viên hàng không nhất thời lộ vẻ ngượng nghịu, bởi vì ai cũng nhìn ra hai vị bên cạnh này không phải người dễ nói chuyện.
- Có cần tôi lặp lại không?
Tùy Qua nói.
Nữ tiếp viên không thể làm gì khác hơn là xoay người, nói với nam tử kia:
- Tiên sinh, xin ngài....
- Không cần cô nói, thiếu gia nghe thấy rồi!
Nam tử đứng dậy cả giận nói, khiến nữ tiếp viên hàng không sợ hãi vội vàng lui xuống hai bước, sau đó hắn chỉ vào Tùy Qua nói:
- Nói cho ngươi biết! Thiếu gia từ nhỏ cổ họng đã lớn như vậy! Ngươi có từng nghe nói cái gì là tiền nhiều như nước không? Thiếu gia chính là người như vậy! Thật không ngờ, loại tiểu tử nghèo như ngươi cũng dám ngồi khoang hạng nhất, nhưng nhìn dáng vẻ của ngươi, sợ là đã dùng hết một năm tiền công đúng không? Nói cho ngươi biết, nhà thiếu gia chính là mở mỏ than, ngươi biết điều thì im lặng, nếu không ta sẽ khiến tiểu tử ngươi không ra được khỏi Sán Tây!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.