Y Tiên Thiểu

Chương 243: Một đám súc sinh (1)




Đối với tên côn đồ đánh gãy hai chân của Văn Quốc Cường, lại càng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
- Tiểu tiên sinh, ngài không nên cứu tôi!
Sau khi nói xong, Văn Đại Gia thở dài nói:
- Tôi tiếp tục sống còn có ý nghĩa gì nữa?
Người bên cạnh vội vàng khuyên lơn.
- Văn Đại Gia, ông nên tỉnh táo một chút.
Tùy Qua trấn định nói:
- Cho dù lão thật sự không muốn sống, chí ít cũng phải kéo cừu nhân đi cùng mới được! Nếu lão nhân gia ông còn không sợ chết, còn có cái gì phải sợ nữa!
Những lời này xem ra có tác dụng hơn khuyên lơn, trong mắt Văn Đại Gia quả nhiên dấy lên ánh lửa cừu hận.
Có đôi khi, cừu hận có thể kích thích dũng khí sống sót của con người hơn hi vọng.
Văn Đại Gia cũng không biết lấy khí lực từ đâu, bò dậy khỏi giường, nói với Tùy Qua:
- Tiểu tiêu sinh, tôi đưa hai người đến gặp Quốc Cường. Chỉ cần hắn biết cừu nhân là ai, cho dù phải tố cáo đến Đế Kinh, phải liều mạng, lão già khọm này cũng không thể bỏ qua cho bọn chúng!
Lam Lan đưa ánh mắt tán dương nhìn Tùy Qua: cũng chỉ như vậy, mới có thể kích khởi dũng khí sống tiếp của lão nhân.
Tùy Qua, Lam Lan đi theo Văn Đại Gia vào phòng của Văn Quốc Cường.
- Đừng ăn chân tôi! Đừng....
Vừa đi vào phòng, liền nghe Văn Quốc Cường đột nhiên hét lớn, hai tay giơ lên loạn xạ, lộ ra vẻ vô cùng hoảng sợ.
Tùy Qua vội vàng bước lên phía trước, vươn ra một đầu ngón tay, đè xuống huyệt ấn đường của Văn Quốc Cường.
Xoẹt !
Văn Quốc Cường giống như bị chạm điện, thoáng cái đã nằm lại trên giường, không nhúc nhích.
- Không có chuyện gì.
Tùy Qua nói với Văn Đại Gia:
- Quốc Cường đại ca nhất định đã chịu kích thích rất nghiêm trọng mới như thế. Nhưng, chỉ cần để hắn trấn định lại, sau đó tôi ghim kỷ châm, nghỉ ngơi một chút, hẳn có thể khôi phục thần trí.
Sau đó, Tùy Qua nhìn một những thôn dân khác, đưa mắt ra hiệu cho Lam Lan.
Lam Lan lập tức hiểu ý, vội vàng nói với các thôn dân:
- Các vị, giờ cũng không sớm nữa, mọi người mau về nghỉ ngơi đi. Ở đây để chúng tôi trông coi là được rồi.
Sau khi đợi các thôn dân trở về, Tùy Qua mới đặt một viên Cố Nguyên hoàn vào trong miệng Văn Quốc Cường, sau đó dùng Cửu diệp huyền châm tùng khiến cho tinh thần trấn định lại. Khoảng mười mấy phút sau, Văn Quốc Cường rốt cục tỉnh lại, thấy người đứng trước mặt chính là Văn Đại Gia, Tùy Qua và Lam Lan, vẻ sợ hãi trong mắt Văn Quốc Cường mới từ từ biến mất.
- Cha,. . .không phải con đang nằm mơ đấy chứ?
Văn Quốc Cường hỏi Văn Đại Gia.
- Nằm mơ gì chứ, con về nhà rồi!
Văn Đại Gia lau nước mắt, một lần nữa dấy lên ánh mắt cừu hận:
- Quốc Cường, con nói xem rút cuộc là ai hại con! Ta sẽ lên Đế Kinh kiện hắn, lấy lại công đạo cho con!
Văn Quốc Cường nhìn nửa người dưới trống rỗng, bất ngờ tỉnh táo nói:
- Cha. Đám người đó đúng là súc sinh! Nhưng con còn nhớ rõ bộ dáng của bọn chúng, hơn nữa vĩnh viễn sẽ không quên! Lão súc sinh đó, hơn mười năm trước, con chính là bị đập gãy chân trong mỏ than của hắn. Hơn mười năm sau, không ngờ, hắn. . . Hắn lại kêu người chặt đứt hai chân của con, cầm đi ăn!
- Ăn?
Lam Lan sợ hãi nói:
- Người đó thật sự ăn chân của anh sao?
- Bọn họ nói như vậy.
Văn Quốc Cường mắng:
- Đúng là một đám súc sinh!
- Rút cuộc là xảy ra chuyện gì?
Tùy Qua nói:
- Quốc Cường đại ca anh nói rõ xem, có lẽ tìm được một chút đầu mối.
Đôi chân của Văn Quốc Cường đã từng bị phế, lần này rất nhanh trấn định lại, nói:
- Hôm đó sau khi làm xong việc, tôi chuẩn bị về nhà, chợt thấy một chiếc xe việt dã màu đen dừng trước mặt tôi. Bên trong có người hỏi tôi, có phải tên là Văn Quốc Cường hay không, tôi liền gật đầu. Sau đó hắn lại hỏi chân của tôi trước kia không phải bị phế rồi sao, tôi nói tôi gặp được một tiểu thần y, chữa khỏi bệnh cho tôi. Ai ngờ, trên xe nhảy ra một người, thoáng cái đã đánh tôi bất tỉnh, chờ khi tôi...tỉnh lại, đã bị trói trong một căn phòng tối đen xa lạ.
- Sau đó, có mấy người tiến vào. Một người trong đó ngồi xe lăn. Tôi vừa nhìn đã cười to, bởi vì lão súc sinh ngồi xe lăn đó, lại chính là ông chủ mỏ than mười năm trước tôi làm việc, không ngờ đồ chó hoang như hắn cũng gặp báo ứng, chỉ có thể ngồi xe lăn! Tôi mắng lão già kia mấy câu, cũng bị đánh mấy quyền cước. Sau đó nhi tử bên cạnh hắn nói, lần này bắt tôi tới đây, chính là muốn chữa khỏi đôi chân cho hắn, còn có thể tiết kiệm vài tỉ phí trị liệu. Tôi liền nói tôi không phải là bác sĩ, cho dù là bác sĩ, cũng sẽ không chữa trị cho lão già kia. Sau đó, nhìn thấy một lão lang trung đứng bên cạnh u ám nói "không sao, dùng đôi chân của ngươi làm thuốc dẫn, đợi ông chủ Mai ăn xong, hẳn có thể đứng lên". Tôi còn tưởng bọn họ cố ý làm tôi sợ, ai ngờ. . . Ai ngờ. . .
Nói tới đây, cảm xúc của Văn Quốc Cường trở nên kích động, một lúc sau mới hô hấp lại bình thường, tiếp tục nói:
- Ai ngờ, đám súc sinh đó thật sự dùng cưa điện cưa đứt chân của tôi, hơn nữa còn hứng rất nhiều máu của tôi, sợ rằng quả nhiên muốn uống máu, ăn thịt tôi! Sau đó, tôi hôn mê chừng mấy ngày, cuối cùng tỉnh lại, bọn chúng cũng không để tôi chết, cầm máu vết thương của tôi. Sau đó, nghe nói lão già kia thật sự đứng lên được, tôi tựa hồ không còn giá trị gì, mới ném tôi trở lại. . .
- Cái gì. . . Bọn chúng thật sự ăn chân của con?
Văn Đại Gia giận đến mức hai mắt cũng muốn phóng hỏa, phun huyết rồi.
- Đúng là như vậy, bọn khốn kiếp!
Văn Quốc Cường mắng.
- Có khả năng này.
Tùy Qua thở dài nói:
- Trong trung y có một quan điểm, chính là "ăn gì bổ nấy". Mấy người này dùng chân của Quốc Cường đại ca làm dược phẩm, ở góc độ trung y, cũng không phải không có đạo lý....
- Đạo lý chó má!
Lam Lan đứng bên cạnh, đột nhiên thay đổi dáng vẻ nữ nhân tỉnh táo, tài trí thường ngày, chửi ầm lên nói:
- Đám người này đúng là súc sinh! Thậm chí còn không bằng súc sinh! Còn có đạo lý hay không? Bọn chúng thật sự phải bị năm ngựa xé xác, ném xuống vạc dầu, lăng trì xử tử!
Tùy Qua hơi sững sờ, sau đó nói:
- Lam tỷ, tôi cũng biết đám súc sinh đó đáng chết, nhưng cô cũng không thể nhằm vào tôi.
- Thật xin lỗi, tôi không kiểm soát.
Lam Lan giận đến tím mặt nói:
- Chẳng qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy một chuyện phát rồ như thế, làm người ta vô cùng phẫn nộ! Thật không ngờ, loại súc sinh này mà ông trời già còn chưa lấy mạng của bọn chúng!
- Lam tỷ, bình tĩnh, bình tĩnh.
Tùy Qua liên tục nhắc nhở Lam Lan tỉnh táo, sau đó nói:
- Đây vốn là một cái xã hội lấy mạnh hiếp yếu. Chẳng qua là, hành vi của đám người này, đúng là nên chết vô số lần. Nhưng, người tốt sống không lâu, tai họa sống ngàn năm, sự thật thường như thế. Bởi vì người xấu luôn không chừa thủ đoạn nào nắm trong tay số lượng lớn kim tiền, tài nguyên, ăn đồ tốt nhất, dùng thuốc tốt nhất, đương nhiên không dễ dàng chết rồi. Nhưng....những người này, bọn họ phải chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.