Y Tiên Thiểu

Chương 241: Người ăn thịt người (1)




Tùy Qua cũng cảm thấy chủ ý này không sai, ít nhất dùng gạt người già đã đầy đủ.
Tuy rằng hai tay của Sơn Hùng đã mất là chuyện thật bi ai, nhưng nếu cưới được vợ trở về, cho người già chứng kiến hi vọng bồng cháu, như vậy sẽ không quá mức bi thống đối với chuyện này.
- Ân, chủ ý này của cậu cũng được.
Sơn Hùng gật gật đầu:
- Nhưng tôi đi nơi nào tìm được cô gái tài đức thục huệ như cậu nói đây? Hơn nữa ở thời đại này loại phụ nữ như vậy đã tuyệt chủng rồi chứ? Huống chi nàng có thể trúng ý kẻ tàn phế như tôi sao?
- Kháo! Hùng ca cũng quá tự xem nhẹ mình!
Tùy Qua nói:
- Người ta là lão đầu tử bảy tám chục tuổi, phía dưới đều tàn phế còn có thể cưa được mỹ nữ trẻ tuổi, chẳng lẽ anh còn không được sao? Có phải không có tiền hay không, tôi có thể giúp anh!
- Hắc! Là tôi nghĩ phức tạp!
Sơn Hùng tự giễu nói:
- Không phải chỉ là xe thể thao, tiền cùng nhà cao cấp sao! Có vài thứ này, không quan tâm người nào, nhìn qua đều là tài đức thục huệ!
- Hùng ca thông suốt.
Nhãn Kính nói:
- Chuyện này làm nhanh một chút. Một lát nữa Đao tử triệu tập đám tỷ muội Nhân Gian Tiên Cảnh, phát tiền lì xì, để các nàng giúp Hùng ca giới thiệu, thúc đẩy một chút, tốt nhất là mỹ nữ từ trường điện ảnh sân khấu đi ra, có văn hóa, có kỹ xảo biểu diễn, thoạt nhìn cũng có vẻ tài đức thục huệ.
- Ân, việc này có thể.
Tùy Qua nói:
- Không đủ tiền, cứ gọi tôi.
- Tùy huynh đệ, đừng nhắc mãi đến tiền được không? Làm tôi khó chịu đây à!
Sơn Hùng buồn bực nói:
- Tốt xấu trước kia tôi cũng đứng đầu một bang, lấy của phi nghĩa không ít. Hơn nữa trong khoảng thời gian này buôn bán với Tùy huynh đệ lời một số. Không nói đâu xa, dùng tán gái là dư dả.
- Vậy tôi yên tâm.
Tùy Qua tựa hồ nhớ ra gì đó:
- Đúng rồi, mấy ngày trước thắng được một chiếc du thuyền của Độc Giao bang, tôi nghĩ thứ này có thể dùng tán gái, xem như chuyển qua tài khoản anh đi.
- Kháo! Du thuyền tán gái, thật sự phong cách!
Đao tử nói:
- Nhất định không thành vấn đề!
- Làm vậy không được.
Sơn Hùng vội vàng nói:
- Du thuyền kia là của Tùy huynh đệ, tôi sao có thể nhặt của có sẵn.
Tùy Qua nói:
- Tôi dùng Cuồng Hùng bang đánh cuộc thắng tới, đương nhiên nên thuộc về trong bang. Huống hồ dù đưa qua cho anh, chẳng lẽ tôi muốn dùng cũng không được sao?
Sơn Hùng cười hắc hắc, cũng không nói gì nữa.
Không khí vốn có chút trầm mặc trở nên dần dần sinh động hơn.
Nhưng uống rượu xong Sơn Hùng vẫn mang theo hai cô gái đi sống vất vưởng, thật không biết không có tay hắn phải làm sao.
Ách xì!
Từ trong Nhân Gian Tiên Cảnh đi ra, Tùy Qua chợt nhảy mũi.
- Chẳng lẽ có mỹ nữ nhắc tới mình?
Tùy Qua đồng học tự kỷ nghĩ thầm.
Đi tới cửa đã hơn chín giờ tối, trời đang mưa.
Tùy Qua đang định gọi xe rời khỏi nơi này, nhưng chợt nhìn thấy một chiếc việt dã màu đen chạy chậm tới trước mặt.
Di, đây không phải xe của Lam đại chủ trì sao!
Tùy Qua thoáng có chút vui vẻ, nhưng lại cảm giác tình huống không ổn.
Bị Lam đại chủ trì ngăn chặn ngay ở đây, thật sự có lý cũng không nói rõ ràng.
Quả nhiên cửa kính xe hạ xuống, Lam Lan nhìn Tùy Qua, ôn hòa nói:
- Tùy Qua thiếu gia, cùng các cô nương bên trong chơi vui vẻ không?
- Uống rượu thôi mà, cần gì cô nương nào.
Tùy Qua có vẻ lúng túng cười nói với Lam Lan:
- Huống chi, cô nương bên trong sao có thể so sánh với Lam đại chủ biên.
- Cậu đang có chuyện buồn sao?
Giọng nói của Lam Lan rất bình thản, nhưng bên trong ẩn chứa "Sát cơ".
- Không có, tôi thật sự chỉ muốn uống rượu mà thôi.
Tùy Qua nói, sau đó lại đặc biệt cường điệu:
- Là uống rượu chay, không phải có mỹ nữ hầu hạ!
- Tôi nhớ bên ngoài giáo khu Phát Phong cũng có rất nhiều quán rượu mà.
Lam Lan thản nhiên nói:
- Rượu ở đây có gì đặc biệt sao?
Tùy Qua biết nếu tiếp tục thảo luận..., khẳng định hắn sẽ lép vế, dù sao Lam đại chủ biên cũng là người miệng lưỡi linh hoạt, không phải người hắn có thể đối phó. Cho nên, Tùy Qua vội chuyển chủ đề, nói:
- Lam đại chủ biên, đã trễ thế này còn chạy tới đây làm gì? Chẳng lẽ cô cũng muốn có người hầu rượu?
- Cắt ~ tôi đâu phải người không biết tự ái giống như cậu!
Lam Lan thấp giọng nói:
- Gần đây ban Kỷ Luật thanh tra và đài truyền hình đang âm thầm điều tra chuyện một số quan chức ra vào các hội sở giải trí, tôi dĩ nhiên là tới đây điều tra... không cho cậu lạc đề!
- Lam đại chủ biên, tôi lấy thân thề sơ nam ra thề, tôi tuyệt đối không uống hoa tửu!
Tùy Qua kiên định nói:
- Nếu như cô không tin, cô có thể tự mình kiểm tra xem tôi có còn nguyên trạng hay không.
- Nhảm nhí.
Lam Lan mắng một tiếng, nhưng không còn nghiêm trang giống như trước.
Đúng là, Lam Lan gặp Tùy Qua ở đây là hoàn toàn tình cờ.
Thấy Tùy Qua từ chỗ này bước ra ngoài, trong lòng Lam Lan vốn cảm thấy rất ác tâm, rất đáng ghét. Nhưng không biết vì sao, sau khi tán gẫu mấy câu với Tùy Qua, tâm tình của nàng lại tốt hơn rất nhiều, ngay cả lo lắng trong lòng cũng tản đi không ít.
Lam Lan cũng không biết vì sao, tên tiểu nam sinh từng khiến nàng rất chán ghét này, hôm nay lại có thể làm thay đổi tâm tình của nàng.
- Có lẽ, bởi vì hắn từng chặn đao cho mình.
Lam Lan thầm nói trong lòng.
- Lam tỷ, tôi thấy cô đừng nằm vùng ở đây nữa. Nếu cô thật sự muốn điều tra gì đó, chỉ nằm vùng ở đây sợ rằng không được.
Tùy Qua nói:
- Như vậy đi, nếu cô thật sự có hứng thú..., đến lúc đó tôi sẽ đưa cho cô một số chứng cứ và tài liệu có giá trị!
Trong mấy phòng VIP của Nhân Gian Tiên Cảnh đều có bí mật lắp đặt camera, được Sơn Hùng cài đặt khi còn làm lão đại. Không vì cái gì khác , Sơn Hùng chỉ muốn nắm giữ "nhược điểm" của một số quan viên thành phố Đông Giang, nếu như đến lúc đó những quan viên này trở mặt, Sơn Hùng cũng có thể kéo bọn họ ngã theo mình.
Sau khi Dao Găm tiếp nhận, bởi vì có chút tính háo sắc rình trộm, cho nên làm bản sao nội dung "hạn chế" nhiều hơn. Nếu Tùy Qua muốn..., Dao Găm đương nhiên sẽ vui lòng kính dâng mấy cuốn băng hình.
- Được rồi, chuyện hôm nay cũng bị cậu làm đảo loạn rồi.
Lam Lan nói:
- Vậy tối nay không điều tra ngầm nữa, tôi đưa cậu trở về trường học. Trời mưa rồi, tôi thấy chắc không dễ gọi được xe.
- Vẫn là Lam tỷ tốt với tôi.
Tùy Qua cười hì hì nói.
- Bớt lắm mồm đi.
Lam Lan liếc nhìn hắn:
- Chuyện ngày hôm nay vẫn chưa xong! Tôi chỉ nể chúng ta là bằng hữu, không đành lòng thấy cậu gặp mưa. Hừ, nếu thật sự để tôi tìm thấy chứng cứ cậu đến đây uống bia ôm, sau này chúng ta sẽ không phải bằng hữu nữa!
- Được, cô nói thế nào cũng được, dù sao cây ngay không sợ chết đứng.
Tùy Qua cười nói, chui vào trong xe.
- Đeo dây an toàn vào!
Lam Lan hừ lạnh một tiếng, lúc này mới khởi động xe.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Lam Lan nhấn nút trả lời.
- Xin hỏi có phải Lam chủ biên không? Tôi. . . Tôi là Văn Đông Phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.