Y Tiên Thiểu

Chương 234: Hòa thượng đến phỏng




Lần đầu tiên Tùy Qua cảm thấy được nguy cơ trùng trùng.
Một phường hội thành viên thấp nhất phải là cường giả tiên thiên kỳ, tổ chức như vậy ép hắn cơ hồ hết hơi.
Nhưng Tùy Qua cũng không phải một người thích đem vận mệnh của mình giao trong tay người khác. Cho nên hắn gia tăng việc chiết xuất đào tạo linh thảo mới, một mặt khổ luyện tu hành. Dù trước mắt còn chưa tìm được biện pháp đột phá tiên thiên kỳ, nhưng Tùy Qua tin chắc chỉ cần cố gắng, hi vọng sẽ có điều lĩnh ngộ.
Ngoài ra Tùy Qua gia tăng huấn luyện cho Ảnh Phong cùng tiểu ngân trùng.
Hiện tại hắn không chỉ dùng linh thảo nuôi dưỡng Ảnh Phong cùng tiểu ngân trùng, còn dùng linh dược cho chúng ăn thoải mái.
Ý tưởng của Tùy Qua thật đơn giản, nếu tạm thời hắn chưa thể đột phá, như vậy chỉ có thể làm cho Ảnh Phong cùng tiểu ngân trùng tiến hóa.
Nhất là tiểu ngân trùng, nếu tấn thăng thành linh thú ba cấp, với huyết mạch dị chủng hồng hoang của nó, hẳn có thể đối kháng với cường giả tiên thiên kỳ. Dù như không được, khi đó Tùy Qua mang theo tiểu ngân trùng ít nhất cũng có thể chạy trối chết.
Vì thế tiểu ngân trùng đáng thương cơ hồ mỗi ngày đều bị Tùy Qua “mạnh mẽ” nhét vào rất nhiều linh dược, khiến cho nó suýt nữa muốn nổ tan xác. Nhưng bởi vì có huyết mạch dị chủng hồng hoang, thân thể của nó thập phần cường hãn, không khả năng bị nổ tan xác, nhưng thật sự đủ làm cho nó chết đi sống lại.
Tiểu ngân trùng tham ăn rốt cục bị báo ứng, mỗi ngày đều bị căng cứng đến gào khóc không thôi.
Đãi ngộ của Ảnh Phong lại tốt hơn nhiều. Bởi vì nó không phải linh thú chính quy, Tùy Qua không dám dùng linh dược bồi bổ, chỉ cho nó tận lực hấp thu thật nhiều nguyên khí trong linh dược gia tăng tu vi. Độc Ảnh Phong tựa hồ biết ý tưởng của Tùy Qua, tu hành càng thêm siêng năng, hình thái đã xảy ra chút biến hóa, thân thể nó trở nên ánh vàng rực rỡ, nếu vẫn tiếp tục có thể trở thành một đầu Hoàng Kim Phong.
Sáu ngày trôi qua, Tùy Qua rốt cục nhận được tin tức của Sơn Hùng.
Tin tức bất hạnh!
Một gian phòng trong Nhân Gian Tiên Cảnh.
Vô cùng yên tĩnh khác thường.
Không có tiếng nữ nhân ồn ào, cũng không có âm nhạc rầm rĩ lớn tiếng.
Chỉ có nam nhân cùng rượu.
Có ba nam nhân: Tùy Qua, Nhãn Kính cùng Đao tử.
Rượu, là rượu mạnh, rượu buồn.
Ngoại trừ ba nam nhân cùng rượu, còn có một món đồ vật thật bắt mắt.
Trên bàn đặt một hòm gỗ.
Trong hòm có một đôi tay! Một đôi tay thật thô thật cường tráng!
Trên cánh tay xăm hình một con gấu nhỏ, đây là tay của Sơn Hùng!
Suy đoán của Tùy Qua đã biến thành sự thật.
Sơn Hùng quả nhiên gặp bất trắc, hơn nữa bị người chặt xuống đôi tay.
Sống chết chưa biết!
- Bọn hắn đem tay của Hùng ca tới khi nào?
Tùy Qua trầm giọng hỏi.
- Buổi chiều, đưa tới theo đường vận chuyển nhanh.
Nhãn Kính đáp, hai mắt muốn phun lửa.
- Mẹ nó, lão tử nhất định phải đem toàn bộ bọn hắn xử lý!
Đao tử hung tợn nói.
- Đao tử, cậu bình tĩnh một chút. Bổn sự của Hùng ca cậu không phải không biết, người mà ngay cả hắn cũng không đối phó được, cậu có thể làm sao?
Nhãn Kĩnh dằn nén cừu hận nói:
- Chuyện này mình nhất định phải nghe lão bản.
- Nhãn Kính nói rất đúng, hiện tại nhất định không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Tùy Qua nói:
- Nhưng thù này nhất định phải báo! Trước mắt phải biết Hùng ca đang ở đâu, biết rõ hắn còn sống hay chết. Còn nữa, Đao tử, anh phải chú ý tình thế biến hóa bên ngoài, rất nhanh tin tức Hùng ca gặp bất hạnh sẽ bị bại lộ, khi đó thế lực Đông Giang chỉ sợ sẽ gặp phải cục diện tẩy bài lần nữa.
Nghe Tùy Qua nói như vậy, Nhãn Kính bình tĩnh trở lại, đầu óc vận chuyển thật nhanh, sau đó thần sắc ngưng trọng nói:
- Đúng vậy. Nếu có đại ca ở đây, địa vị của Cuồng Hùng bang tại Đông Giang không ai có thể lay động, một khi đại ca không được, chỉ sợ phải gặp cảnh tẩy bài lần nữa đâu.
- Kháo! Nếu thật có người ăn gan báo muốn đụng tới Cuồng Hùng bang, lão tử cho hắn biết dao trắng vào dao đỏ đi ra!
Sắc mặt Đao tử dữ tợn nói, uống cạn một ly rượu đầy tràn.
Nhãn Kính nhắc nhở:
- Cẩn thận là hơn! May mắn trước đó đã nghe theo ý tứ của lão bản đi huấn luyện đặc biệt cho hai mươi nhân thủ, chỉ cần vận dụng thích đáng, ứng phó chuyện trong Đông Giang vẫn dư dả.
- Đúng vậy.
Đao tử gật đầu nói, trên mặt hiện lên vài phần khâm phục:
- Lão bản cung cấp thuốc thật tốt, chẳng những mấy người kia, dù là chính tôi sau khi ăn vào gân cốt toàn thân có cảm giác như thay da đổi thịt, hiện tại trong Đông Giang nếu có ai dám nhân cơ hội làm loạn, lão tử mượn kẻ đó khai đao!
- Tốt lắm, Đao tử chặt chẽ lưu ý biến hóa trên đường. Chuyện báo thù cho Hùng ca anh tạm thời không cần nhúng tay, cho dù phái người đi điều tra cũng không được!
Thần sắc Tùy Qua cẩn thận nói.
- Lão bản…anh…không phải muốn chúng ta buông tha báo thù đi!
Sắc mặt Đao tử kịch biến:
- Điều này không thể được!
- Tôi không muốn có thêm huynh đệ uổng mạng!
Tùy Qua gằn từng chữ:
- Khoản trướng này, tôi sẽ đích thân đi kết!
- Tốt! Lão bản, anh xem như là một nam nhân! Tôi mời anh!
Đao tử bỗng dứng dậy bưng ly mời rượu.
- Yên tâm, tôi nói chuyện giữ lời.
Tùy Qua hơi ngửa đầu uống cạn ly rượu.
Nếu quyết định chuyện báo thù do một mình Tùy Qua phụ trách, tự nhiên tránh được việc đám người Đao tử hi sinh vô ích.
Nhãn Kính lại nói:
- Lão bản, vậy công ty Hoa Sinh của chúng ta, cùng số tiền phải cấp cho Hoa Hạ y dược phường thị thì làm sao bây giờ?
- Công ty Hoa Sinh, đóng!
Tùy Qua cười lạnh nói:
- Tiền sao? Nếu bọn hắn đã đưa tới tay của Hùng ca, còn muốn lấy tiền, đừng hòng! Tôi tình nguyện đóng cửa công ty cả đời cũng sẽ không cho bọn hắn một phân tiền!
- Tốt!
Nhãn Kính cùng Đao tử đồng thanh nói, ba người lại cụng ly.
Theo sau Nhãn Kính cất giữ tay của Sơn Hùng. Nếu Sơn Hùng thật sự không thể trở về, chỉ đành dùng đôi tay này lập mộ cho hắn.
Đột nhiên gặp phải biến cố như thế, tâm tình ba người thật nặng nề, không ngừng uống rượu, muốn không say không về.
Phanh! Phanh!
Lúc này vang lên tiếng gõ cửa.
Đao tử kéo cửa ra, nhìn nữ phục vụ quát:
- Không phải nói với các người, hôm nay không buôn bán, đừng quấy rầy lão tử sao!
Nữ phục vụ ủy khuất nói:
- Tôi…tôi vốn không muốn quấy rầy ba vị lão bản, nhưng ngoài cửa có một hòa thượng đến đây, hắn nói muốn gặp Tùy lão bản…
- Hòa thượng? Cho hắn chút tiền, để cho hắn lăn xa một chút!
Đao tử còn tưởng rằng là hòa thượng hóa duyên.
Nữ phục vụ xoay người định đi, lại nghe Tùy Qua nói:
- Có phải là một hòa thượng trẻ tuổi hay không?
- Dạ, là một hòa thượng trẻ tuổi, trời lạnh như thế, còn có mưa, nhưng hắn chỉ mặc chiếc áo mỏng.
Nữ phục vụ nói:
- Nhưng hắn mặc tăng y màu trắng, còn rất soái…
Nói một nửa nàng mới biết mình lỡ lời, lập tức câm miệng.
- Xem ra là Duyên Vân.
Tùy Qua nghi hoặc nói:
- Hắn tới tìm tôi vì chuyện gì?
- Lão bản, vậy anh gặp mặt hắn một lần đi.
Nhãn Kính đứng dậy nói:
- Tôi cùng Đao tử đi chỗ khác uống rượu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.