Y Tiên Thiểu

Chương 225: Chân đẹp (1)




- Chờ một chút đi.
Tùy Qua đáp:
- Đẩy ra Đế Ngọc Cao lâu như vậy, mục đích của tôi vẫn chưa đạt tới.
- Mục đích gì?
Nhãn Kính ngạc nhiên hỏi.
- Thử nước.
Tùy Qua đáp:
- Trước đó không phải Phùng Thiên Minh đã nói ngành chế dược nước rất sâu sao. Tôi đẩy ra Đế Ngọc Cao, chính là vì xem nước có bao sâu. Nhưng cho tới bây giờ, giống như vẫn chưa thấy được bọt nước chân chính đâu.
- Đúng rồi, nghe ông chủ vừa nói như thế, tôi lại nhớ đến một việc.
Nhãn Kính đột nhiên nói:
- Một đoạn thời gian trước, có người gởi thư tới, bên trong có một tài khoản, yêu cầu chúng ta trước cuối năm phải đem một phần tư lợi nhuận gởi vào tài khoản kia. Nhưng tôi không để ý đến, loại lừa dối cấp thấp này…
Tùy Qua ngăn cản lời của Nhãn Kính, hỏi:
- Trong thư có ký tên đi?
- Hình như gọi là Hoa Hạ y dược phường hội gì đó.
Nhãn Kính không cho là đúng nói:
- Tôi đi tra xét qua, căn bản không có tổ chức y dược phường hội nào của chính phủ, loại thủ đoạn gạt người này, thật sự là quá thấp kém!
- Hoa Hạ y dược phường hội?
Tùy Qua bình tĩnh nói:
- Danh hào thật đúng là lớn đâu, chẳng lẽ tính toán quản lý toàn bộ chế dược của cảnh nội Hoa Hạ? Một phần tư lợi nhuận, khẩu vị của bọn hắn thật đúng là lớn!
- Tự cao tự đại mà thôi.
Nhãn Kính cười nói.
Tùy Qua vốn cũng không cho là đúng, đang định bỏ qua vấn đề này, nhưng trong lòng mơ hồ sản sinh cảm xúc không hay, liền nhìn Nhãn Kính nói:
- Anh cho tài vụ tra xét một chút sổ sách Phùng Thiên Minh lưu lại trước kia, nhìn xem tài khoản nọ có xuất hiện qua trong sổ sách hay không!
- Ông chủ, điều này có thể sao?
- Nhanh chóng cho người đi thăm dò.
Tùy Qua nói.
Cho dù Nhãn Kính cảm thấy việc này không có khả năng, nhưng Tùy Qua đã phân phó, hắn chỉ đành gọi điện cho người đi thăm dò tài khoản kia.
Khoảng mười mấy phút sau di động vang lên.
- Cái gì!
Sau khi nghe xong điện thoại, vẻ mặt Nhãn Kính đột nhiên kinh ngạc.
Vừa cúp điện thoại, biểu tình của Nhãn Kính thật kỳ quái nhìn Tùy Qua nói:
- Ông chủ, lần này anh đã đoán đúng. Khi Phùng Thiên Minh kinh doanh nhà xưởng này, đích xác đã chuyển một số tiền vào tài khoản kia, hàng năm là một số lượng không nhỏ.
Hoa Hạ y dược phường hội?
Đây là “nước rất sâu” trong miệng Phùng Thiên Minh cùng Dương Sâm sao?
Cho dù lúc này Tùy Qua không biết hồ nước kia sâu bao nhiêu, nhưng cuối cùng hắn đã nghe được tiếng nước chảy.
- Nghĩ biện pháp đi thăm dò một chút, nhìn xem những nhà xưởng chế dược khác có phải cũng bị buộc “tiến cống” cho Hoa Hạ y dược phường hội hay không.
Tùy Qua nói:
- Thuốc dán mới tạm thời không đẩy ra, chờ điều tra rõ tình huống rồi nói sau.
- Để tôi đi tra xem.
Sơn Hùng nói.
Tùy Qua gật gật đầu, hiện tại còn một tháng là hết năm, hi vọng làm rõ Hoa Hạ y dược phường hội là lai lịch gì.
Bởi vì nguyên nhân nâng giá, hơn nữa bị hàng giả mạo đập vào, cùng ảnh hưởng do dược cục Thiếu Lâm Tự đẩy dời thuốc mới, lượng tiêu thụ Đế Ngọc Cao thẳng tắp giảm xuống. Nhưng bởi vì Nhãn Kính cùng Sơn Hùng đều biết Tùy Qua có lưu chuẩn bị, vì vậy không để ý tới vấn đề thất thoát lần này.
Bệnh của Đường Vũ Khê cuối cùng đã khỏi hẳn, Tùy Qua có thể đem nhiều thời gian trong việc đào tạo linh thảo cùng tu hành.
Trong khoảng thời gian này, Nhãn Kính phái người đi khắp cả nước thu mua đủ loại kỳ hoa dị thảo, mặc dù không lấy được thảo mộc có thể đào tạo thành Ngũ Hành Bổ Thiên Chi, nhưng vẫn có lợi ích, đạt tới vài gốc thảo mộc có thể đào tạo thành linh thảo.
Những thảo mộc này vẫn luôn được Tùy Qua gieo trồng vào giữa linh điền, bởi vì không có thời gian dùng Ất Mộc Thần Châm đi chiết xuất linh tính cho chúng, cho nên vẫn chỉ là thực vật bình thường, chờ đợi Tùy Qua đào tạo thành linh thảo.
Hiện tại đã có đầy đủ thời gian, cho nên Tùy Qua bắt đầu dùng châm pháp Ất Mộc Thần Châm giúp thực vật ghim kim, tăng lên linh tính của chúng, làm cho chúng có thể chuyển biến thành linh thảo.
Linh thảo, đó mới là vốn liếng của Tùy Qua.
Có linh thảo mới có linh dược, có linh dược không sầu tiền tài.
Với tình huống trước mắt mà nói, Tùy Qua cảm thấy việc khẩn cấp nhất không phải nhanh chóng đẩy ra linh dược mới, mở rộng thị trường buôn bán, mà là đào tạo ra càng nhiều linh dược, nói trắng ra chính là tích lũy.
Đế Ngọc Cao đã thành công thử nước, lúc này Tùy Qua cần làm chính là thử xem hồ nước kia sâu cạn bao nhiêu.
Trước khi hết thảy đều trong sáng, tùy tiện đưa linh dược mới ra thị trường hiển nhiên là chuyện cực kỳ không sáng suốt.
Bước chân quá lớn, thật dễ dàng giẫm vỡ trứng.
Cho nên công ty Hoa Sinh có thể kiếm được tiền thì tốt, cho dù không kiếm được tiền, cũng không quan hệ gì. Dù sao hiện giờ Tùy Qua chỉ cần tùy tiện tìm một kẻ coi tiền như rác, thật dễ dàng gõ ra được mấy trăm hơn ngàn vạn tiền “chẩn kim”.
Rất nhiều người thường nói muốn kiếm tiền thì không có cửa vào, nhưng đối với Tùy Qua mà nói, hoàn toàn không tồn tại vấn đề này.
Tỷ như hôm nay, Trữ Bội đã đem bốn trăm tám mươi vạn chẩn kim chuyển vào tài khoản của Tùy Qua.
Làm việc một lúc trong nhà ấm, Tùy Qua rời khỏi căn cứ đào tạo thực vật.
Một lát nữa có hai khóa học, Tùy Qua dự định đi tham dự.
Mặc dù có vết xe đổ của Lưu Trung Hải, cơ hồ không có giảng dạy nào đi tìm Tùy Qua gây phiền phức, nhưng hiện tại hắn ngược lại “tự giác” không ít. Có lẽ bởi vì hắn cảm thấy được lời nói của Đường Vũ Khê có đạo lý, mỗi một giai đoạn trong nhân sinh đều có chỗ đáng giá hoài niệm, không cần phải nhảy qua giai đoạn này quá sớm, theo đuổi một ít mà mình nghĩ thật mỹ lệ, nhưng mấy chục năm sau sẽ cảm thấy thật nhàm chán.
Đi ra khỏi căn cứ thực vật, còn chưa đến cổng trường xa xa đã nhìn thấy ngoài cửa trường thật ồn ào, giống như đã xảy ra chuyện gì.
Tùy Qua bước nhanh đi qua.
Chỉ thấy ở cổng trường, Triệu Đại Quốc dẫn đầu một nhóm người ngăn cản chiếc xe thể thao màu bạc của Lăng Chí Nam.
Trong xe thể thao, một thanh niên tóc dài đang mắng Triệu Đại Quốc. Ở bên cạnh còn ngồi một nữ sinh xinh xắn.
Chung quanh thật nhiều người vây xem.
Thoáng nghe ngóng, Tùy Qua đã hiểu rõ ràng trạng huống.
Nguyên lai Lăng Chí Nam đến trường học đón bạn gái ra ngoài chơi, nhưng chạy xe quá nhanh ngay trong trường, đụng bị thương một cô gái. Lăng Chí Nam lại không ngừng xe mà định chạy thẳng ra ngoài trường, ai biết có người lập tức gọi điện cho phòng bảo vệ ngay cửa trường, nhóm người Triệu Đại Quốc liền đi ra ngăn cản xe của Lăng Chí Nam.
Nhóm người Triệu Đại Quốc vốn tưởng rằng Lăng Chí Nam bị cản xe sẽ có thu liễm, dừng xe chờ công an đến xử lý, ai biết thằng nhãi kia không chịu xuống xe, chuẩn bị xông thẳng ra cửa trường, nhìn thấy bị nhóm người Triệu Đại Quốc ngăn cản liền mở miệng mắng.
- Kháo, đám bảo vệ không có mắt! Bất quá chỉ là một đám cẩu trường học nuôi dưỡng mà thôi, lại dám ngăn đón xe của lão tử!
Lăng Chí Nam ngồi trong xe kêu gào:
- Mấy đầu cẩu các người cũng không đi hỏi thăm cha của tôi là ai!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.