Y Tiên Thiểu

Chương 221: Không buông tay




Lần này Dương Sâm từ Mỹ trở về, vốn tưởng rằng có thể dễ dàng mang đi Đường Vũ Khê, sau đó được Đường gia ủng hộ, sẽ có trợ giúp thật lớn cho sự nghiệp ngày sau. Ai biết gặp phải tên tiểu tử kia, lại dẫn dụ được Đường Vũ Khê, hơn nữa còn lấy được trái tim của nàng.
Làm đàn ông, cũng không nhất định phải cưới cho được Đường Vũ Khê, nhưng hắn tuyệt đối không thể cho phép Tùy Qua “cướp đi” nàng, điều này đả kích lòng tự tôn cùng tự tin của hắn quá lớn.
Nhưng lúc này ván đã đóng thuyền, Dương Sâm không muốn cũng phải thừa nhận. Đứng trên đường hồi lâu, trong lòng hắn rốt cục làm ra quyết đoán, lấy di động gọi một dãy số:
- Đặt vé máy bay đi Mỹ đêm nay cho tôi, tôi có chuyện trọng yếu hội báo với tổng bộ. Mặt khác lập tức phái một chiếc xe lại đây!
Sau khi cúp điện thoại, Dương Sâm tự nhủ:
- Tùy Qua, mày lựa chọn làm địch nhân của tao, thật sự là bất hạnh của mày! Chờ khi tao trở lại, chẳng những lấy mạng của mày, còn phải mang đi nữ nhân của mày, mang đi thuốc cao da chó chết tiệt mà thần kỳ kia!
Hôm nay, không thể nghi ngờ là một ngày vui vẻ nhất của Tùy Qua đồng học.
Bởi vì Đường tỷ của hắn rốt cục lành bệnh! Toàn bộ cố gắng cuối cùng không uổng phí!
Tùy Qua chở Đường Vũ Khê chậm rãi chạy trên đường lớn.
Lúc này thời tiết khá tốt, ánh mặt trời ấm áp, gió thổi nhẹ, lạnh nhưng không rét.
Đường Vũ Khê im lặng ngồi phía sau, gắt gao ôm chặt hắn, con đường tựa hồ luôn kéo dài, tựa như không có cuối.
Nàng cũng hi vọng con đường này không có cuối.
Lúc này Tùy Qua có cảm giác như gỡ xuống gánh nặng.
Từ khi Đường Vũ Khê sinh bệnh cho tới bây giờ, cuộc sống của hắn thật sự rất nặng nề.
Quan tâm thì sẽ loạn, quan tâm thì mệt mỏi. Một khi chân chính để ý một người, sẽ vì lo lắng cho đối phương mà thể xác lẫn tinh thần đều mỏi mệt.
Vừa phải xem bệnh cho Đường Vũ Khê, vừa phải tìm kiếm Ngũ Hành Bổ Thiên Chi, còn phải làm ra vẻ không có chuyện gì, chiếu cố cảm xúc của Đường Vũ Khê. Tóm lại hiện giờ nàng đã khỏi hẳn, Tùy Qua xem như hoàn toàn giải phóng, vô luận tâm tình hay thân thể tựa hồ đều cảm thấy thoải mái.
Xe đạp chậm rãi chạy qua Phát Phong trấn, chạy qua hiệu khu Phát Phong, chạy nhanh lên Tê Hà sơn.
Cuối cùng dừng lại trên đỉnh núi.
Khi Đường Vũ Khê sinh bệnh, Tùy Qua từng nhiều lần đưa nàng đến nơi này.
Nhưng thời gian trôi qua, thăm lại chốn xưa, tâm cảnh hai người đã hoàn toàn khác hẳn.
Hai người sóng vai ngồi trên đỉnh núi, phơi ánh nắng mặt trời, nhìn Thanh Giang cuồn cuộn chảy về đông, lấy được tân sinh mới, chỉ cảm thấy thật tốt đẹp, thật hạnh phúc.
Tùy Qua vốn mở miệng nói gì đó, nhưng sợ phá hủy không khí giờ phút này, đột nhiên nổi lên dũng khí chủ động hôn lên môi Đường Vũ Khê, tay vuốt ve nàng.
- Anh đó, trong đầu nghĩ chuyện gì vậy.
Đường Vũ Khê liếc mắt:
- Nếu cả ngày anh chỉ nghĩ tới loại chuyện này, có khác gì Dương Sâm đâu.
Tùy Qua vốn định nói “đàn ông kỳ thật đều là như vậy” nhưng lại không muốn đánh đồng với Dương Sâm, cố ý nghiêm trang nói:
- Ân, em nói đúng. Nhưng vốn anh cũng đâu có nghĩ chuyện này, tại em quá xem nhẹ mị lực của mình, kích hôn với đại mỹ nữ như em, nếu anh không có chút phản ứng nào còn là đàn ông sao.
- Đàn ông?
Đường Vũ Khê ra vẻ kinh ngạc:
- Anh thành đàn ông từ khi nào, sao em không biết đây?
Tùy Qua không nghĩ tới nàng cũng nói giỡn, nói:
- Từ nam sinh biến thành nam nhân, là chuyện sớm hay muộn thôi. Ai, sớm biết vậy khi còn ở Cửu Trại, nên tử hình em tại chỗ, còn làm chính nhân quân tử gì đâu…quân tử, nhất định phải làm sơ nam cả đời rồi.
- Hối hận?
Đường Vũ Khê cười nói:
- Hối hận cũng không có biện pháp. Nhưng khi đó thân thể em suy yếu như vậy, anh thật xuống tay được?
- Đương nhiên không khả năng.
Tùy Qua buồn bực nói:
- Cho nên anh chỉ là nói giỡn mà thôi.
- Anh đó, không thể có tiền đồ một chút sao.
Đường Vũ Khê nói.
- Sơ nam nha, chỉ chút tiền đồ như vậy.
- Ai, thật sự không chịu nổi anh.
Đường Vũ Khê nói:
- Như vậy chờ ngày nào lòng em thoải mái, thì “khao” anh một chút đi.
Ngụ ý, Tùy Qua đồng học có hi vọng.
- Thật sự?
Tùy Qua vui vẻ nói, cảm giác mình tiến thêm một bước vượt qua danh hiệu sơ nam thôi.
- Đương nhiên là thật sự.
Đường Vũ Khê đáp:
- Em cũng không muốn tiếp tục làm thặng nữ (ế chồng) nha. Còn nữa, ông trời tặng cho em bạn trai tốt như vậy, nếu để cho cô gái khác quải chạy, thật sự rất đáng tiếc.
- Hắc, em hiểu được thì tốt rồi.
Tùy Qua vô sỉ cười.
Qua hồi lâu, Tùy Qua chợt hỏi:
- Vũ Khê, hiện tại em đã khỏi bệnh, còn dự tính quay về trường học làm giáo viên không?
Đường Vũ Khê lắc lắc đầu nói:
- Em phát hiện mình không thích hợp làm giáo viên. Huống hồ em càng không muốn làm giáo viên của anh.
- Kỳ thật cũng không có gì. Tình cảm giữa giáo viên cùng học sinh thôi, không phải thật bình thường sao.
Tùy Qua nói.
- Không phải vấn đề này.
Đường Vũ Khê nói:
- Trong khoảng thời gian này em nghĩ rất nhiều, đột nhiên cảm thấy rộng mở trong sáng. Em thật rõ ràng mình không hứng thú khi làm giáo viên. Nhưng em tạm thời muốn nghỉ ngơi vài ngày, sau đó mới quyết định mình nên làm gì. Nhưng lần này quyết định của em sẽ không bị người nhà hay ai đó điều khiển!
- Được, em hẳn nên nghỉ ngơi thoải mái một chút.
Tùy Qua nói.
- Anh sao? Hiện tại em đã khỏe lại, anh có thể làm chuyện anh muốn làm.
Đường Vũ Khê hỏi.
- Anh?
Tùy Qua đáp:
- Đương nhiên tiếp tục phấn đấu vì lý tưởng vĩ đại của mình! Đúng như lời anh nói, chờ khi anh đạt được lý tưởng, anh sẽ cưới em làm vợ của anh!
- Ân.
Đường Vũ Khê gật gật đầu, sau đó cười nói:
- Sẽ không đợi tới khi tóc em đã bạc, rụng hết răng đi?
- Không, em vĩnh viễn sẽ không tóc bạc, sẽ không rụng răng đâu.
Tùy Qua khẳng định nói.
- Làm sao có thể, đàn ông hay đàn bà đều sẽ già đi.
Đường Vũ Khê nói:
- Nhưng em cũng không tham lam, có thể lấy được cuộc sống mới, có được sức khỏe quý giá, còn có anh ở cùng em, em không còn tham vọng gì quá đáng.
- Anh nói rồi, em sẽ không già đi.
Tùy Qua nói:
- Em hẳn nên tin tưởng anh!
Đường Vũ Khê vốn cảm thấy được Tùy Qua đang nói đùa, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, đành phải nói:
- Được rồi, em tin tưởng anh, được rồi chứ?
- Đây là một lời hứa hẹn.
Tùy Qua nói, cầm tay nàng, nắm chặt trong tay mình, như thế nào cũng luyến tiếc buông ra.
Đế Kinh thị, ngoại ô.
Đường gia trạch viện.
Đây là một ngôi nhà phong cách quốc nội, gạch đỏ ngói xanh, có vẻ phong cách cổ xưa mà đại khí. Cho dù niên đại lâu dài, nhưng bởi vì thường xuyên có người bảo dưỡng, thoạt nhìn chẳng khác gì mới xây dựng, lại có thêm vài phần trầm ổn đại khí hơn nhà mới xây dựng nhiều.
Trong phòng sách.
Đường Thế Uyên đang múa bút vẩy mực, viết xuống một bức tranh chữ: Chấn thường sách nhi ngự vũ nội, chấp cảo phác nhi chấn thiên hạ.
Sau khi viết xong, Đường Thế Uyên buông xuống bút lông trong tay, nhìn ra cửa nói:
- Hoàng Hạc, vào đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.