Y Tiên Thiểu

Chương 200: Cho gà ăn thúc trứng (2)




Đường Vũ Khê thật rõ ràng cự tuyệt. Vừa nghe nàng nói vậy, Tùy Qua thầm chấn động, trong lòng đắc ý.
- No! Em đang nói Đông y giang hồ kia sao? Hắn không được!
Người kia tiếp tục nói:
- Nếu hắn thật có thể chữa khỏi bệnh của em thì em đã sớm lành bệnh, cũng không kéo dài đến bây giờ.
- Dương Sâm nói đúng.
Người lên tiếng là Đường Vân, không thể tưởng được anh vợ tương lai này lại là người a dua, nhanh như vậy đã thay người khác nói chuyện, chỉ nghe Đường Vân tiếp tục nói:
- Vũ Khê, nhân phẩm của tiểu tử Tùy Qua đúng là không tệ, anh xem hắn cũng là một người tốt, nhưng trong khoảng thời gian này hắn cũng không chữa khỏi được bệnh của em, điều này nói rõ một vấn đề, hắn căn bản không nắm chắc! Cho nên vì suy nghĩ cho em, cũng vì suy nghĩ cho cha mẹ, anh cảm thấy em nên suy nghĩ một chút đề nghị của Dương Sâm, đi Mỹ nhận trị liệu. Anh đã điều tra qua, trung tâm y học California Reed có thể nói là trung tâm y học đỉnh cấp của Mỹ, cũng là một trong những bệnh viện nổi danh nhất thế giới…
- Các người không cần tiếp tục khuyên tôi nữa.
Đường Vũ Khê kiên quyết nói:
- Tùy Qua vì chữa khỏi bệnh của tôi, không tiếc làm tổn thương thân thể của chính mình. Ở trong lòng của tôi, không có ai càng đáng tin cậy hơn anh ấy, cũng không có bác sĩ nào có y thuật giỏi hơn anh ấy. Cho dù có, tôi cũng chỉ tín nhiệm anh ấy!
Kích động ah, Tùy Qua đồng học nghe được Đường Vũ Khê nói như thế, thiếu chút nữa muốn xông đi vào hung hăng hôn nàng.
- Vũ Khê, chẳng lẽ em không tin anh sao? Chúng ta cùng lớn lên từ nhỏ, có thể nói là thanh mai trúc mã, đúng không? Huống chi lần này anh đặc biệt vội vàng từ Mỹ trở về, hết thảy cũng vì em thôi!
Dương Sâm kia tựa hồ chưa hết hi vọng.
- Để cho tôi tin tưởng anh, anh xứng sao?
Đường Vũ Khê cười lạnh một tiếng.
- Vũ Khê, chuyện kia em vẫn canh cánh trong lòng sao?
Dương Sâm nói:
- Anh cùng cô gái kia bất quá chỉ là chơi đùa mà thôi. Hơn nữa lúc ấy anh không biết trạng huống thân thể của em không làm được chuyện kia. Người không phong lưu uổng thiếu niên, là đàn ông người nào không dùng nửa người dưới tự hỏi vấn đề, đúng không Đường Vân?
- Đừng nói sang chuyện khác!
Đường Vân ho khan một tiếng, tuy rằng hắn cũng thật sự dùng nửa người dưới tự hỏi vấn đề, nhưng loại chuyện này sẽ không chính miệng thừa nhận, huống chi còn ở trước mặt em gái của mình.
- Chuyện anh làm cùng với suy nghĩ của anh, tôi đều không có hứng thú, cho nên anh không cần giải thích gì với tôi.
Đường Vũ Khê nói:
- Anh muốn mang tôi đi Mỹ chữa bệnh, ý tốt của anh lòng tôi lĩnh, sự tình khác xin thứ cho tôi không có hứng thú!
- Không, Vũ Khê, anh biết em vẫn có cảm tình với anh!
Dương Sâm thật kích động nói.
- Nga, anh cảm giác mình có mị lực lớn như vậy?
Đường Vũ Khê cười lạnh một tiếng.
- Nếu không phải em còn nhớ mãi không quên với anh, vì sao trong thời điểm bệnh nặng lại đi Thục Xuyên du lịch?
Dương Sâm nói:
- Đó là bởi vì anh từng đáp ứng em, cần cùng em đi du lịch Cửu Trại ở Thục Xuyên, đúng không?
Nghe xong lời này, Tùy Qua giống như bị điểm trúng tử huyệt, trong lòng cực kỳ khó chịu. Hắn không ngờ rằng nguyên lai Đường Vũ Khê đi Thục Xuyên du lịch là vì nguyên nhân này. Nếu thật là như thế, hắn thành cái gì? Chẳng lẽ là thế thân của Dương Sâm sao?
Khó trách lúc đó ở Cửu Trại, nàng còn đề cập người tên Dương Sâm kia, còn nói tiểu tử kia thật tuấn tú, còn nói là thanh mai trúc mã. Nói nửa ngày, chẳng lẽ còn chưa dứt tình với thằng nhãi kia? Những lời nàng đã nói trước đó chỉ vì kích thích hắn? Mà Tùy Qua chính là một con cờ của nàng hay sao?
Nghĩ đến đây trong lòng Tùy Qua vừa hận vừa giận, thậm chí có cỗ xúc động muốn giết người!
Tùy Qua siết chặt nắm tay vang lên răng rắc, chỉ hận không thể xông vào đem đôi nam nữ kia giết chết tại chỗ.
Yêu sâu, hận càng sâu, quả thế!
- Mệt cho anh còn nhớ rõ việc này!
Đường Vũ Khê hừ lạnh một tiếng:
- Tôi đi Cửu Trại du lịch, đích thật có chút quan hệ tới anh. Nhưng không phải vì nhớ anh, mà là tôi nghĩ ở thời gian cuối sinh mệnh không muốn nhớ lại những gì có quan hệ tới anh, bởi vì tôi sẽ cảm thấy ghê tởm. Cho nên xin anh đừng lúc nào cũng nghĩ ai cũng mê mình! Trong lòng của tôi, tôi chỉ muốn lưu lại trí nhớ của một người duy nhất, nhưng người kia không phải là anh, tên của hắn gọi là Tùy Qua!
- Đường tỷ, đừng chơi người kiểu như vậy ah!
Trong lòng Tùy Qua kêu lên, trước một khắc lòng tràn lửa giận, nhất thời biến thành cảm động, thiếu chút nữa muốn rơi nước mắt.
Đồng thời Tùy Qua có chút may mắn mình không nhìn lầm người.
Lúc này hắn cũng không muốn tiếp tục “nghe lén”, trực tiếp đi vào phòng khách.
Sau khi tiến vào phòng khách, ánh mắt Tùy Qua từ trên người Đường Vũ Khê cùng Đường Vân lướt qua, sau đó dừng lại trên thân một người đàn ông khác.
Người đàn ông này ước chừng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, mặc âu phục, tóc dài, dáng người cùng gương mặt có thể so sánh với người mẫu, cho dù là tình địch nhưng Tùy Qua không thể không thừa nhận người này thật sự rất tuấn tú, liếc mắt cho người ta cảm giác con cháu nhà giàu, hoặc là nhân vật nổi tiếng thương giới.
Chứng kiến tình địch soái hơn mình làm Tùy Qua có chút ê ẩm, nhưng vừa nghĩ tới mình mới là người thắng, trong lòng Tùy Qua lập tức thoải mái hơn, thầm nghĩ có soái thì tác dụng gì, còn không phải là bại tướng dưới tay mình sao.
Vì thế Tùy Qua thu lại ánh mắt, chào Đường Vân, thật tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Đường Vũ Khê.
Dương Sâm nhìn thấy sôi gan, nhưng không biểu lộ trên mặt, lại thật “phong độ” nói:
- Xem ra anh chính là Tùy Qua Tùy bác sĩ đi?
Tùy Qua không nghĩ tới người này có thể bảo trì bình thản như thế, nhàn nhạt cười nói:
- Không tính là bác sĩ chân chính, nhiều lắm là thầy lang mà thôi.
- Nga, Tùy tiên sinh thật sự là khiêm tốn.
Dương Sâm chợt cười cười, lại nói:
- Tôi nghe Vũ Khê nói Tùy tiên sinh là y sĩ trưởng chính nàng lựa chọn đâu, nhưng không biết Tùy tiên sinh có vài phần nắm chắc chữa khỏi bệnh của nàng đây?
- Trăm phần trăm!
Tùy Qua đáp, ở lúc không cần phải khiêm tốn, Tùy Qua đồng học cho tới bây giờ chưa từng khiêm tốn.
Trước đó chưa có được Ngũ Hành Bổ Thiên Chi, Tùy Qua tự nhiên không chút nắm chắc, nhưng hiện giờ đã sắp tạo ra được Ngũ Hành Bổ Thiên Chi, theo hắn xem ra đích xác là nắm chắc trăm phần trăm.
Trong mắt Dương Sâm hiện lên vẻ khinh miệt, hiển nhiên hắn cho rằng Tùy Qua chỉ khoác lác. Hắn học y tại Mỹ ba năm, là người đại diện khu Châu Á mà tầng quản lý trung tâm y học California Reed lựa chọn, hắn đối với y học hiện đại cùng thuốc men đều thật hiểu biết, kiến thức rộng rãi, cho nên hiểu rõ bệnh của Đường Vũ Khê cơ hồ rất khó chữa khỏi. Cho dù là chuyên gia trung tâm ra tay, có thêm trang bị chữa bệnh đỉnh cấp, nhiều lắm chỉ có năm thành cơ hội chữa khỏi Đường Vũ Khê.
Năm thành mà thôi!
Nhưng xác suất như vậy trong mắt Dương Sâm đã rất cao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.