Y Tiên Thiểu

Chương 184: Đốt lửa (2)




Cho nên rất nhiều người tập võ tuy rằng luyện chân khí, nhưng rất ít dùng chân khí chữa bệnh cho người khác.
- Ai, lại làm phiền anh.
Dương Lỵ Lỵ khẽ thở dài, lúc này nàng biết thân thể mình đang trần trụi, nhưng không biết vì sao nàng không hề để ý, dù nam sinh ngồi sau lưng nàng chỉ mới quen không lâu.
Tùy Qua lại xoa bóp cho nàng thêm một lát, tin tưởng đã hoàn toàn giúp nàng khu trừ hàn khí mới dừng tay.
Lúc này trên thân thể hắn đã toát ra không ít mồ hôi.
Dương Lỵ Lỵ quay đầu lại chứng kiến mồ hôi trên trán hắn, theo bản năng muốn cầm khăn lau mồ hôi. Ai biết Dương Lỵ Lỵ vừa đưa tay nắm, lại kéo khăn tắm vây quanh trên người Tùy Qua, nhất thời đem cái khố duy nhất trên người hắn kéo xuống.
Hai người đồng thời ngây ngẩn, hiển nhiên không nghĩ tới sẽ phát sinh tình huống như vậy.
Phản ứng của Tùy Qua lẽ ra thật nhanh, nhưng lúc này không biết vì sao hắn lại không hề có chút động tác.
Bị sợ ngây người!
Mà Dương Lỵ Lỵ cũng ngây ngốc, bởi vì một bàn tay của nàng ma xui quỷ khiến nắm bắt đồ vật gì đó trên người hắn, nàng cũng không biết đây là vô tình hay là động tác theo bản năng. Tóm lại bàn tay của nàng đang đặt ở địa phương tuyệt đối không nên chạm vào!
Có lẽ đúng như lời nói trước đó, người còn trẻ tuổi sẽ làm một ít “việc ngốc”.
Tùy Qua giống như trúng độc Medusa, hoàn toàn bị hóa đá.
Hắn tuyệt đối nên lập tức đẩy ra tay của Dương Lỵ Lỵ, nhưng thân thể lại có chút rục rịch, tựa hồ không muốn bàn tay của nàng rời đi.
Thời gian dừng lại trong một khắc ngắn ngủi này.
Đằng! Khí huyết Tùy Qua dâng lên toàn thân!
Chân khí đột nhiên xao động, giống như ngựa hoang thoát cương, hoàn toàn không bị khống chế!
Thân thể hắn tựa hồ khô nóng như ngọn núi lửa, máu huyết đều vọt tới địa phương kia.
Đột nhiên đầu óc hắn trống rỗng, mê muội, trên người có cảm giác như núi lửa bộc phát.
Kháo!
Kháo!
Tiếp tục!
Nguyện vọng là tuyệt vời, sự thật lại tàn khốc.
Chẳng lẽ đây là trừng phạt xúc động sao?
Tùy Qua thật sự không nghĩ tới chỉ một lần va chạm vô tình, thậm chí còn chưa chân chính tiếp xúc thế nhưng tạo ra phản ứng lớn như thế.
Xấu hổ!
Cực độ xấu hổ!
Kỳ thật điều này cũng không thể trách hắn, sự tình phát sinh quá đột nhiên, hắn căn bản không kịp chuẩn bị tâm lý. Hơn nữa khi đó chân khí hoàn toàn không bị khống chế, biến thành động lực cho núi lửa bùng nổ.
Nhưng làm sao giải thích với Dương Lỵ Lỵ đây?
Nhìn bộ dạng nàng hỗn độn, Tùy Qua thật sự cảm thấy có chút buồn bực.
Rõ ràng không nên liên lụy gì với nàng, nhưng lại để xảy ra chuyện này.
Dương Lỵ Lỵ khéo hiểu lòng người, hôn nhẹ lên mặt hắn, cười nói:
- Tôi đi tắm rửa một chút, nếu anh muốn có thể cùng đi.
- Tôi…tôi muốn đả tọa điều tức chân khí một chút.
Tùy Qua cuối cùng tìm được lý do thích hợp cho mình.
Như vậy sẽ làm Dương Lỵ Lỵ cảm thấy do hắn bị tiêu hao quá nhiều chân khí nên mới xuất hiện “sự cố đột phát” kia. Huống hồ nếu còn tắm chung, hắn thật không biết sẽ xảy ra sự tình gì. Vừa rồi là vô tình bốc lửa, Tùy Qua còn có thể an ủi “lương tâm” của mình một chút, nếu hắn thật sự nhào lên làm gì đó với Dương Lỵ Lỵ, thật đúng là có lỗi với Đường Vũ Khê.
Mà trên thực tế Tùy Qua cũng cảm giác sự tình có chút kỳ quặc, trước đó chân khí không thể khống chế đích xác cũng là một trong những thủ phạm tạo thành sự cố. Điểm này Tùy Qua cũng không nghĩ tới, không thể tưởng được dao động tình dục sẽ khiến cho chân khí xao động, may mắn Tùy Qua tu luyện mộc hệ tinh thuần, cơ hồ sẽ không gặp nguy hiểm tẩu hỏa nhập ma, nhờ vậy mới không tạo thành kết quả tồi tệ.
Hiện tại nghĩ tới khó trách có không ít người tập võ chung thân không gần nữ sắc, nói vậy là muốn bảo trì tâm cảnh thanh tâm quả dục đi. Miễn cho chân khí không bị khống chế, sau đó tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng loại tâm tình này Tùy Qua không làm được. Cho nên hắn chỉ phải nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề khó khăn này.
Qua một lúc sau Dương Lỵ Lỵ lại đi ra, nhìn thấy Tùy Qua còn đả tọa điều tức, nàng cũng không tiếp tục bày ra động tác dẫn dụ hắn. Bởi vì nàng không hiểu tập võ hay tu luyện chân khí là chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy thật thần bí, lo lắng vạn nhất hại hắn tu hành xảy ra vấn đề, giống như trong ti vi hay tiểu thuyết nói sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, thật sự sẽ phiền toái.
Huống hồ mặc dù không xảy ra chuyện gì thực chất với Tùy Qua, nhưng dẫn dụ hắn bốc lửa trước mặt mình, trong lòng nàng vẫn thoáng đắc ý.
Dương Lỵ Lỵ nằm trên giường nhìn hắn nhắm mắt đả tọa, trong lòng không khỏi nghĩ thầm:
- Hừ, xem ra bổn cô nương vẫn còn có chút mị lực thôi.
Sau một lát Tùy Qua nghe thấy bên cạnh truyền qua tiếng hít thở đều đặn của Dương Lỵ Lỵ.
Tùy Qua thở ra một hơi thật dài, thầm than một tiếng nguy hiểm, thiếu chút nữa bị phá thân.
Xem ra không chỉ có nữ sinh giữ trinh tiết không dễ dàng, nam sinh muốn giữ thân đồng tử cũng thật sự khó khăn đâu.
- Nhất là suất ca như mình ah, thật sự là không dễ!
Tùy Qua vừa may mắn vừa tự kỷ nghĩ đến, sau đó nằm xuống ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau Dương Lỵ Lỵ ngủ thẳng đến mười một giờ mới tỉnh.
Tùy Qua thấy nàng ngủ thật ngon, biết nàng thật mệt mỏi, thân thể có chút suy yếu nên không tiện quấy rầy nàng, chỉ để cho nàng ngủ thẳng đến khi tự tỉnh lại.
- Ngượng ngùng…đã ngủ quên.
Dương Lỵ Lỵ nhìn thấy Tùy Qua đã mặc quần áo chỉnh tề, xem ra chờ đã lâu.
- Không sao.
Tùy Qua đem quần áo đã giặt sạch khô ráo đặt lên đầu giường của nàng:
- Chờ cô thu thập xong, chúng ta xuất phát.
- Được.
Dương Lỵ Lỵ gật gật đầu.
Chuyện xảy ra đêm qua hai người nhất trí ăn ý, không ai nói ra.
Xem như chỉ là một giấc mộng đẹp.
Tỉnh mộng, nên quay về sự thật.
Dương Lỵ Lỵ tiếp tục làm hướng dẫn du lịch của nàng, mà Tùy Qua cũng tiếp tục tìm kiếm người của mình.
Khi Dương Lỵ Lỵ mặc đồ chỉnh tề xuất hiện dưới lầu, Tùy Qua đã giúp gọi điểm tâm cho nàng, đã liên hệ xong một chiếc xe.
Hai mươi phút sau xe xuất phát, mạo hiểm mưa phùn mênh mông hướng Cửu Trại đi tới.
Cho dù trời vẫn mưa, nhưng xuyên qua cửa xe vẫn chứng kiến được phong cảnh tự nhiên xinh đẹp ven đường. Dương Lỵ Lỵ nói không sai, mùa này có lẽ không phải mùa xinh đẹp nhất, nhưng là mùa sáng lạn nhất.
Nhìn qua sơn dã hai bên đường, lá cây đủ mọi màu sắc, đắm chìm trong mưa phùn hình thành bức tranh vệt sáng thiên nhiên, đẹp không sao tả xiết.
- Đẹp không?
Dương Lỵ Lỵ hỏi.
- Ân, đẹp.
Tùy Qua nói:
- Đây là mảnh đất có linh khí.
- Đây chỉ là món ăn khai vị mà thôi, khoảng cách cảnh khu chân chính còn rất xa.
Dương Lỵ Lỵ cười nói, trở về chức nghiệp hướng dẫn của mình.
Quả nhiên đúng như lời của nàng, khi xe đến gần Cửu Trại, phong cảnh ven đường càng thêm xinh đẹp. Hơn nữa ngoại trừ rừng cây ngũ thải ban lan, còn có thể chứng kiến thác nước rạng ngời, hồ nước trong veo xuất hiện xen lẫn trong núi rừng, tăng thêm vài đạo phong cảnh.
Cho dù trong lòng luôn tưởng niệm Đường Vũ Khê, lúc này Tùy Qua cũng không nhịn được thưởng thức cảnh đẹp một phen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.