Y Tiên Thiểu

Chương 1382: Đào Mộc kiếm (2)




Cho nên, Tư Không Hùng khẳng định đã sớm nghĩ cách đối phó Tô Ngưng Yên và Tùy Qua, vì vậy hai người vừa rời khỏi Long Hổ tông, mấy tên này cũng đã khẩn cấp muốn động thủ.
- Hừ! Tiểu tử thúi! Ngươi dám giành đồ với bổn thiếu gia, khiến bản thiếu gia mất mặt, ngươi chắc chắn phải chết!
Thanh âm của Tư Không Hùng vang lên, sau đó thân ảnh của hắn và ba sư huynh đệ hiển hiện ra, mơ hồ tạo thành xu thế vây kín đối với Tùy Qua và Tô Ngưng Yên. Ước chừng cảm thấy Tùy Qua và Tô Ngưng Yên đã là con cá nằm trên thớt của bọn chúng, cho nên Tư Không Hùng lại bắt đầu động tâm tư khác, ánh mắt của hắn rơi trên người Tô Ngưng Yên, cười tà nói:
- Tô Ngưng Yên sư muội, sư huynh ta đã sớm biết tên của ngươi rồi, nghe nói ngươi là mỹ nữ hiếm có trong mấy đại tông môn, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền. Nhưng, hôm nay ngươi mạo phạm sư huynh ta, vốn tội không thể tha thứ, nhưng chỉ cần ngươi chịu theo sư huynh tu luyện Nê Thủy đan pháp, sư huynh sẽ bỏ qua chuyện cũ, còn có thể giúp ngươi đề thăng tu vi cảnh giới, hắc hắc.
- Vô sỉ!
Tô Ngưng Yên cười lạnh một tiếng:
- Tư Không Hùng, ngươi tính làm gì, cũng không soi gương, cóc già cũng muốn ăn thịt thiên nga!
- Cóc già?
Tư Không Hùng hừ lạnh một tiếng, rất nhanh mất đi tính nhẫn nại:
- Thật là không biết điều! Nếu đã như vậy, vậy thì đừng trách chúng ta không biết thương hương tiếc ngọc. Nhưng, ta sẽ lưu lại Nguyên Anh của tên tiện nam nhân này bên cạnh ngươi, để hắn xem ta đùa bỡn ngươi! Cho ngươi ở dưới người của ta…
- Tư Không Hùng, ngươi nói nhảm nhiều quá!
Tùy Qua khinh thường cắt đứt lời Tư Không Hùng:
- Ngươi cho rằng chỉ dựa vào loại người háo sắc như ngươi, cũng có thể đối phó chúng ta sao?
- Vịt chết còn mạnh miệng!
Tư Không Hùng hừ lạnh một tiếng:
- Dưới bao phủ Càn Khôn Thái Cực Đồ của bản thiếu gia, hai người các ngươi cũng chỉ là cá trong chậu mà thôi!
- Đúng vậy, Càn Khôn Thái Cực Đồ của Tư Không sư huynh là thượng phẩm linh khí, có thể giam cầm không gian, hiện ra cảnh tượng huyền ảo trong hư không, hai người các ngươi, thật là minh vương mất linh. Mau quỳ xuống cầu xin tha thứ, Tư Không sư huynh có lòng từ bi, sẽ tha cho các ngươi một mạng!
Một người khác cáo mượn oai hùm quát về phía Tùy Qua và Tô Ngưng Yên.
- Ta vốn tưởng rằng Côn Luân Tông ghê gớm như thế nào, không ngờ lại có nhiều kẻ ngu xuẩn như vậy!
Tùy Qua hừ lạnh một tiếng, tiến lên một bước, sau đó lăng không đánh ra một quyền:
- Thảo Mộc Câu Hủ! Phá cho ta!
Răng rắc!
Theo một quyền đánh ra của Tùy Qua, trong hư không phía trước truyền đến một thanh âm thiết khí vỡ vụn, đó là thanh âm thượng phẩm linh khí Càn Khôn Thái Cực Đồ mà Tư Không Hùng vẫn lấy làm kiêu ngạo vỡ vụn.
Tư Không Hùng mặc dù là “Tiên nhị đại” chân chính, mặc dù có thượng phẩm linh khí nơi tay, nhưng hắn chẳng qua chỉ có cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ mà thôi, mà hắn còn đánh giá sai thực lực của Tùy Qua là Nguyên Anh sơ kỳ, cho rằng có thể tùy ý xử lý Tùy Qua, nào biết thực lực chân chính của Tùy Qua kinh khủng như thế nào, cho dù Tư Không Hùng có thượng phẩm linh khí nơi tay, cũng không phải đối thủ của Tùy Qua, còn mấy sư đệ của hắn lại càng không đáng nhắc đến.
Phụt!
Pháp bảo bổn mạng vỡ tan tành, Tư Không Hùng lập tức phun máu tươi, còn chưa kịp chạy trốn, đã bị Tùy Qua quấn vào trong Hồng Mông thạch.
Ba người người, dĩ nhiên cũng khó trốn khỏi, đồng loạt bị Tùy Qua thu vào.
- Ngươi thu Tư Không Hùng vào pháp bảo rồi?
Tô Ngưng Yên kinh hãi nhìn Tùy Qua, mặc dù nàng cũng hận Tư Không Hùng thấu xương, nhưng lại không nghĩ rằng Tùy Qua lại có thể không kiêng sợ, trực tiếp thu Tư Không Hùng vào pháp bảo, xem dáng vẻ là tính toán trực tiếp luyện hóa. Tư Không Hùng là người của Côn Luân Tông, hơn nữa còn là một “Tiên nhị đại” có bối cảnh, nếu như bị Tùy Qua luyện hóa như vậy, người của Côn Luân Tông làm sao sẽ từ bỏ ý đồ?
- Không sai.
Tùy Qua thản nhiên nói:
- Huống chi, nếu không thu Tư Không Hùng, người lợi hại hơn làm sao có thể hiện thân. Đạo hữu Côn Luân Tông, nếu như ngươi còn không xuất hiện, ta cũng không phụng bồi, ngươi cứ chờ nhặt xác Tư Không Hùng đi!
- Thật can đảm!
Tùy Qua vừa dứt lời, giữa không trung truyền đến một tiếng quát lôi minh, chỉ là thanh âm này, cũng thổi tung đất đá xung quanh Tùy Qua và Tô Ngưng Yên lên giữa không trung, giống như nổi lên một trận gió lốc.
Thanh âm này Tùy Qua cũng không xa lạ gì, người này chính là người lúc trước cạnh tranh với Tùy Qua trên đỉnh kỳ trân lầu các của Long Hổ tông.
Xem ra, mặc dù cảnh giới tu vi của người này cao, nhưng lòng dạ cũng giống như Tư Không Hùng, có thể nói là lòng dạ hẹp hòi. Khi cạnh tranh, mất chút thể diện, lập tức đi theo để đối phó Tùy Qua và Tô Ngưng Yên, đây quả thực là cực kỳ vô sỉ.
- Lăn ra đây!
Tùy Qua hừ lạnh một tiếng, khiến Tô Ngưng Yên đứng bên cạnh cũng sợ hết hồn:
- Chẳng lẽ Côn Luân Tông các ngươi, đều là hạng người giấu đầu lòi đuôi, không dám gặp người hay sao!
Lời này vừa ra, cho dù da mặt đối phương có dày thế nào, cũng phải hiện thân.
Nhưng, đối phương là tuyệt đại cường giả Hóa Thần trung kỳ, hơn nữa lại đổi chiêu bài của Côn Luân Tông, hắn dĩ nhiên sẽ không xem hạng hậu bối vãn sinh như Tùy Qua và Tô Ngưng Yên ra gì. Người này quả nhiên hiện thân, nhìn dung mạo, chỉ chừng ba mươi tuổi, nhưng tuổi thật, chỉ sợ đã không dưới ba trăm tuổi, hắn mặc đạo bào màu trắng, nhưng trên đạo bào lại thêu hoa văn tơ vàng, lộ ra vẻ cực kỳ phú quý, xa hoa, ước chừng là muốn hiển lộ rõ ràng chỗ bất đồng giữa Côn Luân Tông và những người khác.
Sau khi người này hiện thân, Tùy Qua lập tức cũng cảm giác được người của Côn Luân Tông đích xác là bất đồng với người khác.
Là kiêu ngạo không giống với người khác! Điên cuồng không giống với người khác!
Bởi vì ánh mắt người này nhìn Tùy Qua và Tô Ngưng Yên, giống như nhìn động vật cấp thấp.
- Bổn tọa Chu Huyền Dã, chính là một trong những Thái thượng trưởng lão của Côn Luân Tông. Nếu ngươi muốn sống, mau giao đám người Tư Không Hùng ra đây, nếu bọn họ không tổn hao gì, hai người các ngươi dập đầu nhận lỗi, dâng ra thứ đấu giá được lúc trước, bổn tọa có thể tha cho các ngươi tội chết.
Chu Huyền Dã lạnh lùng thẩm thị hai người Tùy Qua, hoàn toàn không coi bọn họ ra gì, tựa hồ sinh tử đều nằm dưới thao túng của hắn.
Dĩ nhiên, điều này cũng không trách được Chu Huyền Dã, người của Côn Luân Tông luôn cảm thấy bản thân cao hơn người khác một bậc. Còn tuyệt đại cường giả của Côn Luân Tông, lại càng cảm thấy cao cao tại thượng, không ai bì nổi, căn bản sẽ không xem “con kiến hôi” Nguyên Anh kỳ như Tùy Qua và Tô Ngưng Yên ra gì. Bởi vì hắn là người của Côn Luân Tông, hắn không sợ hãi hậu đài của hai người, bởi vì hắn là tuyệt đại cường giả của Côn Luân Tông, cho nên hắn cảm thấy có thể nắm quyền sanh sát hai người trong tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.