Y Tiên Thiểu

Chương 117: Bái kiến nhạc phụ đại nhân




Mặc dù phần lớn bệnh viện quân khu trong nước đã mở cửa cho dân chúng, nhưng bệnh viện quân khu tỉnh Minh Hải là một trong số ít ngoại lệ, nơi này chỉ nhận bệnh nhân là sĩ quan quân đội và người nhà của họ.
Khi chiếc xe jeep lái vào cánh cổng bệnh viện, lập tức có vệ binh cầm súng tiến lên kiểm chứng, hành lễ, làm cho người ta có một loại cảm giác đề phòng nghiêm ngặt.
Rốt cục, chiếc xe jeep dừng lại phía trước một tòa nhà.
Trái tim nhỏ bé của Tùy Qua đồng học bất ngờ đập loạn.
Cuối cùng con rể cũng sắp bái kiến nhạc phụ đại nhân tương lai rồi, có thể không khẩn trương sao được? Huống chi, chuyện này lại bất ngờ như vậy, Tùy Qua hoàn toàn không chuẩn bị. Theo hắn thấy, ít nhất phải ăn mặc chững chạc, dáng vẻ chín chắn mới đúng, còn phải chuẩn bị chút lễ vật...
Tóm lại, ấn tượng đầu tiên thường chính là ấn tượng sau cùng. Phải nhớ để nhạc phụ nhạc mẫu tương lai coi trọng ngươi, thưởng thức ngươi, vì vậy lần đầu tiên gặp mặt, tuyệt đối không được qua loa .
Khi Đường Vũ Khê được một tiểu muội hộ lý xinh đẹp đưa vào phòng săn sóc đặc biệt, Tùy Qua chỉ có thể một mình đối mặt với một đám người nhà và thân thích của Đường Vũ Khê.
Đường Vũ Khê cho tới giờ vẫn chưa nói với Tùy Qua về gia thế của nàng, mà Tùy Qua cũng không có hỏi.
Nhưng, Đường Vũ Khê có ông ngoại là viện sĩ , lại chiếc một chiếc xe Porsche thể thao, xem chừng gia thế của nàng cũng không tệ.
Chẳng qua là, khi Tùy Qua chân chính đối mặt, mới biết được thì ra gia thế của Đường Vũ Khê lợi hại như vậy. Chưa nói đến những người khác, chỉ nhìn cấp bậc quân hàm của những người đứng bên ngoài phòng bệnh, cũng đủ nói rõ tất cả.
Trong đám người, có một nam tử trung niên đặc biệt hút mắt. Ai bảo cấp sao trên bả vai hắn vừa sáng vừa hắn.
Tùy Qua biết một chút về cấp bậc quân hàm, cho nên biết cấp sao đó tượng trưng cho cấp tướng.
Một người hơn 40 tuổi có thể được trao tặng hàm tướng, ngoại trừ bản thân có năng lực và trí tuệ hơn người, sợ rằng gia thế cũng rất bất phàm. Trung niên nam tử mặc quân trang toát ra một loại khí thế anh minh thần võ, vô cùng hiển uy. Bên cạnh trung niên nam tử là một phu nhân đoan trang, dịu dàng, xinh đẹp , trên mặt loáng thoáng có bóng dáng của Đường Vũ Khê, bởi vì chăm sóc da mặt rất tốt, thoạt nhìn giống như tỷ tỷ của Đường Vũ Khê.
Tùy Qua mơ hồ suy đoán, trung niên nam tử này chính là phụ nhân của nàng.
- Cậu chính là Tiểu Tùy sao?
Trung niên nam tử đưa mắt nhìn Tùy Qua, đánh giá từ đầu đến chân:
- Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện?
- Được.
Tùy Qua gật đầu, đi theo trung niên nam tử và phu nhân vào một phòng tiếp khách nằm cuối hành lang.
Sau khi vào phòng, phu nhân xinh đẹp liền đi pha trà.
Cho nên, Tùy Qua đồng học phải một mình đối mặt với nhạc phụ đại nhân tương lai.
- Mời ngồi.
Trung niên nam tử nói với Tùy Qua, sau đó tự ngồi xuống ghế sa ***:
- Tại hạ là Đường Hạo Thiên, là phụ thân của Đường Vũ Khê. Cậu tên là Tùy Qua, sinh viên Đông Đại?
Lúc này Tùy Qua rốt cục hiểu được tại sao lúc trước Đường Vân muốn tiến hành "Diễn tập" với hắn, bởi vì nói chuyện với Đường Hạo Thiên, thật sự không hề "khoái trá".
Ngôn ngữ, cử chỉ của Đường Hạo Thiên đều toát ra một luồng uy áp, loại uy áp này nhập làm một thể với cấp bậc, khí thế của hắn, bất luận kẻ nào muốn bình tâm ngồi trước mặt hắn nói chuyện, cũng không dễ dàng.
Nếu là người bình thường, mặt đối mặt nói chuyện với Đường Hạo Thiên như vậy, sợ rằng ngay cả nói chuyện cũng rất khó lưu loát.
Trên thực tế, chưa nói đến thân phận của Đường Hạo Thiên, chỉ với tu vi võ học Luyện Khí hậu kỳ của hắn, cũng đủ khiến rất nhiều người không cách nào nói chuyện trước mặt hắn. Người tu hành Luyện Khí hậu kỳ, sau khi đả thông kỳ kinh bát mạch, kinh mạch quanh thân không gì không biết, chân khí trải rộng toàn thân, mỗi hành động lời nói đều toát ra một loại uy áp tự nhiên, đây chính là khí thế cường giả.
Nhưng, Tùy Qua cũng không phải người tầm thường, không phải là võ giả bình thường, hắn là tu chân giả lấy thiên đạo, siêu thoát sinh tử là mục tiêu. Cho nên, bất luận là thân phận Thiếu tướng của Đường Hạo Thiên, hay là tu vi Luyện Khí hậu kỳ của hắn, đối với Tùy Qua mà nói, cũng không tính là áp lực gì.
Áp lực chân chính mà Đường Hạo Thiên tạo cho Tùy Qua, chỉ vì hắn là phụ thân của Đường Vũ Khê.
Tùy Qua đối mặt với Đường Hạo Thiên, giống như con rể nơm nớp lo sợ, lần đầu tiên mặt đối mặt với nhạc phụ tương lai của mình, hy vọng có thể tạo được ấn tượng tốt cho đối phương.
- Sinh viên năm nhất, khoa thảo nghiệp chuyên nghiệp.
Tùy Qua hơi khiêm tốn nói, không vì áp lực khí thế, thân phận của Đường Hạo Thiên mà thay đổi.
- Tại sao cậu biết Vũ Khê?
Đường Hạo Thiên lại hỏi.
Quả nhiên, không ai rõ cha hơn con, Đường Vân nắm bắt tâm tư của cha hắn rất chính xác.
Nói chuyện với Đường Hạo Thiên , quả thực trầm muộn hơn Đường Vân gấp mười lần.
Kiểu nói chuyện "tra hỏi" này tiến hành một hồi, rốt cuộc mẫu thân của Đường Vũ Khê cũng đưa trà tới, rót một chén đưa cho Tùy Qua.
Tùy Qua cuống quít đứng dậy, hai tay nhận lấy chén trà của nhạc mẫu tương.
- Hạo Thiên, đứa nhỏ này rất ưa nhìn, lớn lên còn rất đẹp trai.
Mẫu thân của Đường Vũ Khê, Hứa Nhan Hâm khẽ mĩm cười nói, nhẹ nhàng hóa giải không khí khẩn trương, trầm muộn trong căn phòng.
Tùy Qua không khỏi sinh lòng cảm động, thầm nghĩ vị nhạc mẫu tương lai này thật sựkhông tệ, không chỉ pha trà cho hắn, hơn nữa còn nói hắn đẹp trai. Tùy Qua đồng học thích nhất một việc, chính là nghe thấy nữ nhân nói mình đẹp trai.
Đường Hạo Thiên khẽ nhíu mày, hiển nhiên có chút không vừa ý bị phu nhân phá hư không khí. Thân là cha, Đường Hạo Thiên cảm thấy nhất định phải tìm hiểu rõ ràng lai lịch của tiểu nam sinh thân thiết với nữ nhi của mình. Thật ra, khi Đường Vân đang đưa Tùy Qua tới bệnh viện, Đường Hạo Thiên cũng đã điều tra tất cả tài liệu của Tùy Qua đồng học. Nhưng, bởi vì liên quan đến con gái của mình, Đường Hạo Thiên vẫn không yên lòng, quyết định tự mình "Thẩm vấn" một phen, ai ngờ "Tra hỏi" mới vừa tiến hành một lát, đã bị phu nhân phá hư không khí.
Nhưng, Đường Hạo Thiên cực kỳ sủng ái phu nhân, đương nhiên không thể vì vậy mà trách cứ nàng. Không thể làm gì khác hơn là bỏ qua "Tra hỏi", sau đó nói với Tùy Qua:
- Tiểu Tùy, cậu là bằng hữu với Vũ Khê , nói vậy cũng hi vọng sức khỏe của nó có thể nhanh chóng phục hồi như cũ. Hiện tại, một số chuyên gia của bệnh viện đang tiến hành hội chẩn bệnh tình của nó, tôi muốn biết suy nghĩ của cậu?
- Suy nghĩ của tôi rất đơn giản.
Tùy Qua nói:
- Chẳng qua làm một lựa chọn mà thôi. Tôi có năm mươi phần trăm nắm chắc có thể chữa khỏi bệnh cho Vũ Khê , nếu như chuyên gia các vị mời tới có thể đưa tỷ lệ này cao hơn năm mươi phần trăm, tôi rất vui lòng để những chuyên gia kia tiếp nhận; nếu như sau khi bọn họ hội chẩn, không đạt tới tỷ lệ thành công năm mươi phần trăm, tôi hi vọng ngài và dì có thể giao Vũ Khê cho tôi trị liệu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.