Y Tiên Thiểu

Chương 1150: Trấn hồn nhất khúc (1)




Chẳng qua là do Tuỳ Qua vẫn xem nhẹ nó mà thôi.
Ngay lúc nó cảm nhận được đau đớn thể xác của Tuỳ Qua, trong thần niệm của Hồng mông thụ sinh ra một loại ý niệm tức giận, loại ý niệm tức giận này của nó lập tức chuyển thành động lực sinh trưởng của nó, tốc độ sinh trưởng của nó trong nháy mắt liền nhanh hơn rất nhiều!
Cảm nhận được biến hoá của Hồng mông thụ, trong lòng Tuỳ Qua không khỏi vui vẻ, ngay cả đau đớn trên người cũng quên mất, bởi vì hắn cũng biết rõ một đạo lý: Hồng mông thụ cũng không phải là cây cỏ bên trong ‘nhà kính’, thứ hắn cần không phải chăm chút, mà là trải qua mưa gió, trưởng thành trên chiến trường!
Từ xưa tới nay, thiên thảo thần mộc bình thường đều sinh ra ngay lúc thiên địa mới bắt đầu, trong những năm tháng chúng trưởng thành, không biết đã trải qua bao nhiêu tai nạn, nhưng những thiên thảo thần mộc này vẫn có thể sừng sững không ngã, cũng không phải nhờ dựa vào tu hành giả chăm bón, mà là dựa vào pháp lực của bản thân chúng.
Cây con Hồng mông thụ hôm nay, cũng phải trải qua chiến đấu tẩy lễ, mởi có thể trưởng thành cao lớn hơn, lợi hại hơn nữa.
Sau đó, Tuỳ Qua cảm giác được trên thân của Hồng mông thụ lại mọc ra thêm một cái rễ, giúp hắn tạo thành điều kiện hình thành đan thứ tám.
Bất quá đúng lúc này, quyền đầu của Đế Phàm lại nện lên người hắn.
Trên người của Tuỳ Qua lại có thêm một vết rách, nhưng lại không chảy máu nữa, bởi vì rễ của Hồng mông thụ lại giúp hắn khép miệng vết thương lại, hơn nữa rễ của nó lại hút hết đau đớn của Tuỳ Qua vào trong thế giới tinh thần của nó.
Thống khổ, tựa hồ cũng thành một loại dưỡng chất cần phải có cho sự trưởng thành của nó!
Cách nghĩ này có vẻ rất cổ quái, nhưng cũng không phải là không có đạo lý, Tuỳ Qua biết có rất nhiều cây cối đều trưởng thành trong khó khăn. Ví như, có một vài loại, càng cắt tỉa cành lá của chúng, thì chúng lại càng cao lớn hơn nữa, lại sinh ra càng nhiều quả hơn.
Nhanh chóng trưởng thành trong nguy cơ, jhoong chỉ có nhân loại mới như vậy, rất nhiều thực vật cũng đều như thế.
Vốn là bị Đế Phàm đánh cho một trận, khiến cho Tuỳ Qua nhịn tới oán hận đầy bụng, sau lại cảm nhận được biến hoá của Hồng mông thụ, buồn bực uất nghẹn trong lòng Tuỳ Qua thoáng cái đã bay mất tiêu, thay vào đó là lòng tin cường đại, lòng tin sẽ tất thắng!
- Đan thứ tám, kết cho ta!
Tuỳ Qua phun ra một ngụm máu tươi, gào to một tiếng, bắt đầu trùng kích miếng kim đan thứ tám kết thành.
- Trùng kích kết đan ngay tại đây, muốn chết ——
Đế Phàm hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị nhân lúc Tuỳ Qua trùng kích kết đan, trực tiếp giết chết hắn.
Bởi vì theo như Đế Phàm thấy, cho dù là cổ võ tu hành giả đi nữa, trùng kết đan cũng không phải chuyện dễ dàng gì, cần rất nhiều nguyên khí, không, phải biết là không chỉ cần rất nhiều nguyên khí, còn cần phải chống đỡ thiên kiếp thần lôi, không thể nào chỉ một thoáng đã kết đan thành công.
Đế Phàm vốn cũng biết rõ cổ võ tu tiên giả, cho nên hắn tin vào phán đoán của mình.
Bất quá, Đế Phàm cũng không biết, Tuỳ Qua cũng không chỉ đơn thuần là một cổ võ tu tiên giả. Ngoài ra, hắn căn bản cũng không sợ thiên kiếp thần lôi.
Cho nên, khi Đế Phàm nghênh đón thiên kiếp thần lôi đánh về phía Tuỳ Qua, thì Tuỳ Qua trong nháy mắt đã hoàn thành quá trình kết đan. Hơn nữa, hắn cũng nhìn ra suy nghĩ của Đế Phàm, cho nên giả vờ như đang dốc toàn lực trùng kích kết đan, giả ra một bộ như đang vô cùng mệt mỏi, Đế Phàm mặc dù vô cùng giảo hoạt gian trá, nhưng cũng không ngờ được Tuỳ Qua lại kết đan thành công nhanh như vậy, trực tiếp đánh về phía lồng ngực của Tuỳ Qua.
Tốc độ của Đế Phàm vẫn rấy nhanh, nhưng Tuỳ Qua đã kết thành đan thứ tám, bất luận là tinh thần lực hay là tu vi bản thân đều tăng lên hẳn một bậc, hơn nữa lại dùng toàn bộ tinh thần tập trung dụ địch, cho nên rốt cuộc nhìn thấu và nắm chắc được phương hướng công kích và quyền thế của Đế Phàm.
Ngay lúc quyền đầu của Đế Phàm sắp đánh lên người của Tuỳ Qua thì hắn đột nhiên loé người tránh né, sau đó dùng tốc độ nhanh không kém gì Đế Phàm, hung hăng nện lên mặt Đế Phàm một quyền, bởi vì đây là nơi duy nhất Đế Phàm không dùng bạch đế kiếm khải để phòng hộ.
Trong nháy mắt khi Tuỳ Qua toàn lực đánh ra một quyền này, thiên kiếp thần lôi đầy trời liền biến mất, lại còn quấn quanh quyền đầu của hắn, giống như đã bị hắn hút hết vào trong một quyền này, tăng thêm uy thế vào trong đó.
Một quyền này của Tuỳ Qua nặng nề rơi trên mặt của Đế Phàm.
Lực lượng bát đan hợp nhất này, giữa chừng đột nhiên giúp cho thực lực của Tuỳ Qua tăng lên gấp đôi, mặc dù vẫn không thể hoàn toàn phá vỡ phòng ngực nhân bảo hợp nhất của Đế Phàm, nhưng trên mặt dù sao cũng là nơi yếu nhất của hắn, loại đau đớn tới tận xương tuỷ này mang tới cho Đế Phàm ấn tượng thật sâu, còn thiên kiếp thần lôi trên quyền đầu, lại khiến cho đầu óc của hắn quay cuồng!
- đáng chết!
Đế Phàm biết rõ bị Tuỳ Qua chơi cho một vố, tức giận gầm lên một tiếng rung trời. đang muốn ra tay đánh trả Tuỳ Qua thì đột nhiên cảm giác được trong đôi mắt Tuỳ Qua giống như đang phun ra một đoàn kim quang lớn, lúc này mặt Đế Phàm bị thương, thị lực còn chưa khôi phục hoàn toàn, thấy không rõ đoàn kim quang kia là gì, nhưng ẩn ẩn cảm giác có chút không ổn, đanh muốn tránh ra, thì đám kim quang kia đã nhanh chóng bay tới đâm thẳng vào trong mắt hắn.
Đế Phàm lại gào lên như điên cuồng lần nữa, Tuỳ Qua ra tay ngay chỗ hiểm, nhắm ngay chỗ có phòng ngự yếu nhất trên mặt Đế Phàm mà ra tay, chọc mù hai mắt của Đế Phàm, khiến cho tên tự đại cuồng vọng như Đế Phàm triệt để nổi giận.
Trong nháy mắt khi gầm lên, Đế Phàm cũng không tấn công mà là lùi lại sau.
Tên này không hổ là tên cáo già, biết rõ nếu như cứ vậy mà tấn công nói không chừng sẽ bị Tuỳ Qua chơi thêm vài cú, cho nên mặc dù hắn hận không thể bầm thây Tuỳ Qua ra thành vạn đoạn, nhưng trong nội tâm vẫn nhịn không được mà run lên.
Trong nháy mắt khi lùi lại sau, hai mắt của Đế Phàm lại sáng lên lần nữa. Thế nhưng, đôi mắt này cũng không phải đôi mắt của Đế Phàm lúc trước, mà là đôi mắt khác, là đôi mắt của khí linh bạch đế kiếm của hắn.
Sau khi nhân bảo hợp nhất, Đế Phàm và khí linh đã tâm ý tương thông hoàn toàn, tự nhiên có thể dùng mắt của khí linh để thay thế cho mắt mình.
Chỉ là, trạng thái nhân bảo hợp nhất đã kéo dài một quãng thời gian rồi, Đế Phàm cảm giác được vận khí trong cơ thể tiêu hao quá nhiều, không thể không âm thầm vận dụng đan dược để bổ sung nguyên khí, nhưng ý muốn giết chết Tuỳ Qua thì chỉ có tăng chứ không giảm.
- Bạch đế kiếm khải! Kiếm đế nhất kích!
Thanh âm của Đế Phàm đột nhiên trở nên trang nghiêm túc mục hơn hẳn, hắn tức tối, sự tự đại, cuồng vọng trong hắn dường như cũng biến mất hoàn toàn. Hắn lúc này, giống như một cái niế bàn vậy, toàn thân trên dưới toát ra một ngọn lửa màu trắng, hư ảnh nguyên anh của hắn trở nên rõ ràng dị thường, tiếp theo đó, cả người của hắn giống như hoàn toàn biến thành một thanh trường kiếm, phóng ra sát khí ngập trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.