Y Tiên Thiểu

Chương 1142: Đáng ra tay thì ra tay (2)




- Ta không có hứng thú nghe tên tuổi của ngươi, bởi vì ta không cần phải biết tên của người chết!
Tuỳ Qua nói vẻ hờ hững, hắn cũng không bước chân lên cầu, mà là đưa chân bước lên không trung phía trên thâm uyên.
Nếu như chỉ đối mặt với đối thủ ít người thì nhân lúc hắn chưa chuẩn bị, đánh lén kiểu xuất kỳ bất ý sẽ có hiệu quả rõ rệt. Nhưng đối diện chính là trên trăm tên ma vật, hơn nữa tất cả đều có tu vi nguyên anh kỳ trở lên, đã sớm chuẩn bị đầu vào đó xong xuôi, nếu muốn đột kích thì hiệu quả chẳng đáng là bao. Thay vì như vậy, chẳng bằng tạo thành áp lực trên phương diện khí thế với đối phương, sau đó cường lực phá vòng vây.
Ngay lúc Tuỳ Qua đặt chân lên không khí phía trên thâm uyên, dẫm lên một bước, gần như khiến cho chỗ không khí nơi ấy nổ mạnh, phát ra tiếng nổ mạnh, càng tăng thêm khí thế toàn thân của hắn, quả giống hệt như mộc hoàng thân lâm vậy.
Tuỳ Qua lại bước ra một bước, thanh âm lại càng vang lớn hơn.
Ô ô ô.
Ngay lúc này, đám tâm ma vô hình trong thâm uyên rốt cuộc ào ra, nhao nhao lao tới chỗ Tuỳ Qua giống như sa mạc hoàng trùng.
Cũng phải, đám tâm ma có thân thể bên phía đối diện thâm uyên cũng đã ngo ngoe không yên rồi, nhất là cái kẻ gọi là Phục Long Thiên kia, quyển đầu đã bắt đầu thầm kêu lên lách cách rồi, giống như chỉ cần tâm thần của Tuỳ Qua bị đám tâm ma kia ảnh hưởng thì hắn sẽ lập tức ra tay đoạt mạng Tuỳ Qua. Bởi vì Phục Long Thiên cảm thấy mình là bá chủ trời sinh, là kỳ tài hiếm thấy trong tâm ma, nó không cho phép một tu sĩ nhân loại lại có khí phách hơn hơn hắn được. Cho nên, hắn phải uống máu, ăn thịt Tuỳ Qua, để cho bản thân nó trở nên có khí phách hơn nữa.
Gần như tất cả tâm ma có thân thể đều nghĩ như vậy, để cho đám tâm ma vô hình kia đi làm pháo hôi, đánh trước tiên, như vậy, một khi tâm thần của Tuỳ Qua bị ảnh hưởng thì bọn chúng có thể lôi đình nhất kích, xử lý Tuỳ Qua.
Đáng tiếc chính là, tất cả những điều này đều do chúng tự nghĩ ra mà thôi. Hm của Tuỳ Qua giống như một cái động không đáy, tâm ma có nhiều hơn nữa cũng đủ sức hút hết vào, nhưng phàm là tâm ma tới gần Tuỳ Qua thì đều bị hồng mông tử khí khói buộc lại, sau đó cuốn vào bên trong hồng mông thạch.
Đám tâm ma vô hình này, không chỉ không cách nào tạo thành ảnh hưởng gì cho Tuỳ Qua, ngược lại còn có khả năng trở thành ‘điểm tâm’ của hắn, bị hắn dùng để đề thăng tinh thần lực.
Trong thâm uyên mặc dù vẫn còn tiếng gào khóc thảm thiết, thế nhưng những thanh âm kia lại càng ngày càng xa xôi, hiển nhiên là đám tâm ma vô hình kia đã bị Tuỳ Qua doạ cho một phen, chỉ có thể trốn xa khỏi Tuỳ Qua.
Nương theo chuyện đám tâm ma vô hình trốn chạy, khí thế lẫn lực lượng của Tuỳ Qua lại càng tăng mạnh, nhất là hư ảnh kim đan cực lớn trên đỉnh đầu, gần như khiến đám tâm ma phía đối diện không dám nhìn trực diện.
Ngược lại, đám tâm ma do Phục Long Thiên dẫn đầu biết mình tính sai, cho nên khí thế cũng vì vậy mà giảm bớt.
Cứ thế mà tiếp diễn.
Đáng ra tay thì ra tay!
Tuỳ Qua vốn là từng bước tới gần đám ma đầu Phục Long Thiên, lúc này cự ly giữa hai bên đã rất gần, thân pháp của Tuỳ Qua đột nhiên nhanh hơn, thúc động cánh phong lôi, cả người lao tới trước mặt Phục Long Thiên nhanh như chớp, một quyền nện thẳng về phía mặt Phục Long Thiên.
Mặc dù về mặt khí thế thì Phục Long Thiên bị Tuỳ Qua áp chế, nhưng khoé miệng lại nhếch lên cười lạnh một tiếng đầy khinh thường. Bởi vì bên cạnh của nó vẫn còn bốn con tâm ma nguyên anh trung kỳ và hơn một trăm con tâm ma nguyên anh sơ kỳ, chỉ cần hắn cản được một kích này của Tuỳ Qua, tạo thành thế vây công, dù cho Tuỳ Qua có ba đầu sáu tay cũng chỉ có thể ôm hận mà thôi!
Không chỉ riêng gì Phục Long Thiên nghĩ vậy, đám ma đầu khác đều nghĩ hệt như vậy.
Cho dù Tuỳ Qua có lợi hại hơn nữa, bất quá cũng chỉ có một mình mà thôi. Càng huống hồ gì, tu vi của tên tiểu tử này thoạt nhìn cũng không cao hơn kết đan kỳ, sao có khả năng khiến cho một đám ma đầu hơn trăm tên run sợ, thần phục được? Một tu sĩ kết đan kỳ mà thôi, giết chết hắn còn không dễ dàng như bóp chết một con kiến hay sao.
Nhìn thấy một quyền của Tuỳ Qua đánh tới, Phục Long Thiên cũng ra một quyền nghênh đón.
Một quyền này, bao gồm toàn bộ tu vi của Phục Long Thiên, mặc dù không có vận dụng linh khí, nhưng Phục Long Thiên tin, bấy nhiêu cũng đủ để cản một quyền của Tuỳ Qua. Sau đó, hắn sẽ vận dụng linh khí, cho Tuỳ Qua một kích trí mệnh, đánh chết tên tiểu tử nhân loại không biết trời cao đất rộng này, sau đó lại cắn nuốt huyết nhục của hắn.
- Đều ra đây cả đi!
Chính ngay tại lúc này, Tuỳ Qua hét lớn một tiếng, đám người Lạc Phi Đan, Tây Môn Huyền Tỗn, thoáng cái đã nhảy ra từ trong hồng mông thạch, bọn họ đã sớm súc thế sẵn sàng, lập tức liên thủ đánh về phía Phục Long Thiên.
Kiếm của Lạc Phi Đan, kim thuẫn ngân thương của Tây Môn Huyền Tỗn và Tần Uyển Nghi, còn có cả đỉnh của Tần Loan và đao của Xuân Thân Mạnh….
Đám người bên phía Tuỳ Qua đồng loạt tấn công, toàn bộ đều nhằm vào Phục Long Thiên.
Chính cái gọi là đâm mười ngón tay không bằng chặt một ngón tay, giết giặc phải giết vua trước, đây chính là chiến thuật của Tuỳ Qua.
Hắn biết rõ đám tâm ma có thân thể giảo hoạt này trước tiên sẽ lợi dụng lũ tâm ma vô hình làm pháo hôi xông lên trước nhất, cho nên Tuỳ Qua liền tương kế tựu kế, lợi dụng hồng mông thạch nuốt mất phần lớn tâm ma vô hình, hơn nữa còn dùng khí thế hung hãn để chấn nhiếp đám ma đầu này, khiến cho bọn chúng không dám giành phần tấn công Tuỳ Qua trước, hình thành thế hợp nhất. Bởi vì đám ma đầu này ai cũng mưu lợi riêng, không ai nguyện ý đứng ra làm chim đầu đàn, trở thành đối tượng tấn công đầu tiên của Tuỳ Qua. Còn Tuỳ Qua thì chính là nắm được tính cách tư lợi của bọn chúng, cho nên toàn lực ra tay đối phó với Phục Long Thiên.
Sáu tu sĩ nguyên anh kỳ toàn lực ra tay, hơn nữa còn đánh lén trắng trợn như vậy, hảo hán khó chống đỡ nhiều quyền, cho dù là Phục Long Thiên có lợi hại hơn đi chăng nữa, cũng đỡ không nổi trước thế côn g của lục đại cao thủ phía Tuỳ Qua. Thế nhưng, thời cơ đánh lén của bọn người Tuỳ Qua thật sự quá hoàn mỹ, Phục Long Thiên dù muốn trốn tránh, nhưng căn bản không có thời gian né tránh.
Trước khi phát động đánh lén, hồng mông thạch hoàn toàn ngăn cách khí tức của năm người kia, Phục Long Thiên căn bản không cảm giác được gì, đợi tới lúc hắn phát hiện ra mọi chuyện thì toàn bộ công kích đã đánh thẳng lên người của hắn.
Đầu tiên là quyền đầu của Tuỳ Qua, nắm đấm của hắn và Phục Long Thiên dộng thẳng vào nhau.
Một chiêu đối bính không hề màu mè đó, trực tiếp lấy tu vi và lực lượng của hai bên luận cao thấp. Vốn Phục Long Thiên cảm thấy một quyền của hắn hoàn toàn có thể đỡ được một quyền này của Tuỳ Qua, hơn nữa còn có thể chiếm được thế thượng phong, đánh trọng thương hay thậm chí là giết chết được Tuỳ Qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.