Y Tiên Thiểu

Chương 1117: Thu hoạch bất ngờ (1)




- Đúng vậy, ngươi nói rất đúng.
Tùy Qua gật đầu nói:
- Tình huống bây giờ của chúng ta, đích xác rất không ổn. Nhưng, biện pháp tốt nhất chính là tọa sơn quan hổ đấu, để những tâm ma và ma nhân kia cùng lưỡng bại câu thương.
- Ý nghĩ này không tệ, chẳng qua đối phương chưa chắc sẽ làm như thế. Hơn nữa còn là tâm ma, tâm ma hữu hình rất lợi hại; tâm ma vô hình, vô tung vô tích, cũng không dễ dàng bị phát hiện, chúng ta ở đây, bị phát hiện chỉ là chuyện sớm muộn.
Tần Uyển Nghi nói.
- Đúng vậy, ở chỗ này khẳng định không được.
Tùy Qua nói:
- Nhưng ở chỗ khác thì có thể.
Vừa nói, Tùy Qua vừa chỉ xuống phía dưới.
- Tùy tiên sinh, ý của ngươi là muốn tiến vào dưới nước?
Tây Môn Huyền Tỗn có chút lo lắng nói:
- Dưới nước có thể nói là sào huyệt của những ma vật kia, hơn nữa ở dưới nước, năng lực thu nhận linh khí của chúng ta cũng sẽ bị ảnh hưởng.
- Ta cảm thấy suy nghĩ của Tùy tiên sinh không tệ.
Tần Uyển Nghi nói:
- Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Nếu những ma vật kia dốc toàn lực chuyển động, bây giờ chúng ta đi vào hang ổ của bọn chúng, có lẽ sẽ dễ dàng hơn.
- Có đạo lý.
Tây Môn Huyền Tỗn nói:
- Vậy vì sao chúng ta không đi lên?
Kỳ thật, Tùy Qua cũng muốn lên bên trên ẩn thân, nhưng suy nghĩ này đã bị hắn bác bỏ.
Tùy Qua hỏi ngược lại Tây Môn Huyền Tỗn:
- Tây Môn đạo hữu, ngươi không ngại nghĩ xem, nơi ngay cảnhững ma vật kia cũng không tùy tiện tiến vào, ngươi cảm thấy phía trên sẽ có cái gì?
Tây Môn Huyền Tỗn không cách nào trả lời vấn đề của Tùy Qua, nhưng câu nói này của Tùy Qua đã thức tỉnh hắn.
Phía trên Như Mộng Thủy cốc, ngoại trừ hơi nước, tựa hồ không có cái gì. Nhưng trong hơi nước phía trên không có chim thú phi hành, cũng không có ma vật phi hành, nhìn như rất an toàn, rất hài hòa, nhưng nơi có thể khiến ma vật dừng bước, chẳng lẽ thật sự là chốn tiên cảnh?
- Vậy chúng ta vẫn xuống dưới nước sao!
Tây Môn Huyền Tỗn cắn răng nói:
- Chỉ cần chúng ta lấy được “chiếc chìa khóa” của Nam Cung Thái Nhất, có thể nghĩ cách rời khỏi nơi này. Nam Cung Thái Nhất đáng chết lại chọc ra tai họa này, đúng là hại chết chúng ta!
Cho nên, ba người quyết định rời khỏi đảo nhỏ này, lặn xuống dưới nước.
Bởi vì quen thuộc trận pháp và cấm chế trên đảo, Tùy Qua đi trước dẫn đường, ba người cẩn thận né tránh được một nhóm lớn ma nhân, rốt cuộc đến bên trên mặt nước, sau đó ba người lặng lẽ lặn xuống dưới nước.
Khi Tùy Qua tiến vào trong nước, hắn phát hiện nước xung quanh có chút dị thường.
Tùy Qua nhìn Tây Môn Huyền Tỗn và Tần Uyển Nghi, hai người này đồng dạng có vẻ mặt kinh ngạc.
Nước của Như Mộng Thủy cốc vẫn là nước.
Bất đồng là, trong mặt nước ở đây lại tích chứa không ít linh khí.
Giống như nước ở một số nơi, đặc biệt giàu dưỡng khí, nước của Như Mộng Thủy cốc lại giàu linh khí.
Điều này, chỉ sợ ngay cả bọn người Tây Môn Huyền Tỗn cũng không lưu ý.
Bởi vì đám người Tây Môn Huyền Tỗn và Tần Uyển Nghi, vẫn biết phía dưới mặt nước của Như Mộng Thủy cốc là sào huyệt của ma vật, cho dù bọn họ là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, căn bản cũng không dám đụng đến.
Thậm chí, bọn người Tây Môn Huyền Tỗn và Tần Uyển Nghi từng một lần cho rằng những ma vật dưới nước có lẽ chịu hạn chế của một số trận pháp cấm chế nào đó, cho nên sẽ không dễ dàng rời khỏi mặt nước. Hôm nay nghĩ đến, ý nghĩ trước kia thật sự có chút ngây thơ, những ma vật này sở dĩ vẫn sống ở dưới nước, đại khái chẳng qua vì không muốn làm những tâm ma phía trên chú ý, không muốn bị tâm ma đoạt bỏ mà thôi.
Giữa tâm ma và ma nhân của Như Mộng Thủy cốc, tựa hồ từng có một loại trạng thái thăng bằng, nhưng Nam Cung Hoàng và Nam Cung Thái Nhất đã hoàn toàn phá vỡ thăng bằng đấy. Nhưng Tây Môn Huyền Tỗn và Tần Uyển Nghi nghĩ, cho dù không phải là Nam Cung Hoàng và Nam Cung Thái Nhất làm ra chuyện này, người của tứ đại thế gia bọn họ, sợ rằng sớm muộn cũng sẽ có người làm chuyện như vậy.
Lúc này, ba người đều đã lặn xuống dưới mặt nước.
Sau đó, Tây Môn Huyền Tỗn và Tần Uyển Nghi không khỏi thầm sinh bội phục với phán đoán của Tùy Qua.
Quả nhiên, hiện giờ dưới mặt nước, tựa hồ thật sự không thấy ma ảnh, xem ra phần lớn ma vật đã ra khỏi mặt nước.
Tây Môn Huyền Tỗn và Tần Uyển Nghi thấy Tùy Qua mặc dù trẻ tuổi, lại hữu dũng hữu mưu, cho nên yên tâm không ít, liền đi sau lưng Tùy Qua, đồng loạt lặn về phía chỗ sâu vô cùng dưới mặt nước.
“Bầu trời” phía trên tựa hồ cao vô cùng vô tận, nếu không thăm dò được phía trên, Tùy Qua hi vọng tìm tòi được dưới nước.
Đáng tiếc chính là, Tùy Qua lại thất vọng.
Khi ba người đã lặn xuống độ sâu vạn thước, vẫn không thấy “đáy nước”.
Lúc này, trong thủy vực xung quanh đã hoàn toàn không có ánh sáng, hơn nữa lực nước cực đại đã khiến cương khí hộ thể cảm thấy có chút áp lực.
Nhất là Tây Môn Huyền Tỗn và Tần Uyển Nghi, dùng cương khí hộ thể chống đỡ lực nước, phải tiêu hao nguyên khí bên trong thân thể. Lúc này hai người còn có thể chống đỡ, nhưng nếu như tiếp tục, lực đè càng ngày càng lớn, nguyên khí tiêu hao đương nhiên cũng càng thêm khổng lồ.
Tùy Qua đương nhiên hiểu đạo lý này, cho nên dùng thần niệm nói với Tây Môn Huyền Tỗn:
- Tây Môn đạo hữu, hai vị tạm ở nghỉ ngơi ở đây, để ta đi xuống sâu hơn một chút. Ta không tin, nơi này thật sự không có đáy.
- Vậy Tùy tiên sinh nhất định phải cẩn thận.
Tây Môn Huyền Tỗn nhắc nhở Tùy Qua.
- Hai vị yên tâm, hai người cũng nhớ bảo trọng.
Tùy Qua nói xong, tiếp tục lặn xuống đáy nước.
Trong khoảnh khắc, Tây Môn Huyền Tỗn và Tần Uyển Nghi đã không thấy bóng dáng Tùy Qua.
Hai người nắm tay tĩnh tọa trong nước, vừa thu nhận linh khí trong nước bổ sung, vừa dùng tinh thần lực tỏa ra bốn phía, phòng ngừa nguy hiểm tiến đến. Sau khi hai người nhập định, rất nhanh liền phát hiện sống ở dưới nước thật sự không tệ, không chỉ có thể thu nhận đầy đủ linh khí để bổ sung. Hơn nữa sau khi hai người nắm tay, phạm vi hoạt động của tinh thần lực càng thêm bao la, cho dù có nguy hiểm tiến đến, cũng có thể nắm giữ tiên cơ, tiến lui tự nhiên.
Thân hình Tùy Qua càng chìm vào trong nước, lực nước đè lên càng lớn, đến cuối cùng, căn bản là bước đi khó khăn.
Nhưng lúc này, Tùy Qua vẫn không nhìn thấy đáy nước, dùng tinh thần lực đồng dạng không cách nào cảm giác được đáy nước.
- Thật là kỳ quái!
Trong lòng Tùy Qua thầm kinh hô, trước kia chỉ nghe nói vũ trụ vô cùng vô tận, chưa từng nghe nói còn có thủy vực vô cùng vô tận.
Nhưng càng như thế, Tùy Qua lại càng muốn đến đáy nước, xem xem đáy nước rút cuộc có tình cảnh như thế nào.
Chẳng qua cứ mù quáng lặn xuống là không được, mặc dù Tùy Qua không sợ nguyên khí tiêu hao, nhưng chỗ mấu chốt là bây giờ mỗi lần lặn xuống một thước, lượng nguyên khí tiêu hao cũng sẽ gia tăng rất lớn. Cho dù Tùy Qua có “Nguyên khí chi hải”, cũng không muốn tùy tiện bị lãng phí. Huống chi, chỉ dựa vào cương khí hộ thể, đã có dấu hiệu không chống đỡ được lực nước của ngoại giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.