Y Tiên Thiểu

Chương 1: Ngự Tỷ Đau Chân





Trời xanh mây trắng, ánh nắng mặt trời chói chang.
Một chiếc xe lửa lướt nhanh trên đường ray, xuyên qua đồng ruộng bát ngát xanh ngát dạt dào, như qua như một đầu man ngư màu bạc lướt trên biển rộng xanh biếc.
Vào cuối tháng tám vé xe thật hút khách, mặc dù chỉ là toa hành khách hạng hai, nhưng vẫn ngồi đầy người.
Tùy Qua đồng học là một thành viên trong toa hành khách hạng hai này. Vị lão địa chủ trong nhà thật sự là keo kiệt, ngay cả tiền vé máy bay cũng luyến tiếc, xem ra thật sự sắp vượt cả Chu lột da.
Chỗ ngồi của Tùy Qua vừa lúc ngay ở giữa, đây là một vị trí thật không tốt, vừa không thể nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cũng không phương tiện ra vào. Nhưng may mắn chính là vị trí hai bên đều là hai cô gái, bị hai nàng kẹp ở giữa, lại có cảm giác như trái ôm phải ấp, cảm giác như chí tôn hưởng thụ.
Đương nhiên, trái ôm phải ấp chỉ là một loại ảo tưởng mà thôi, nếu thật sự thay đổi thành hành động, xác định vững chắc sẽ bị người ta điên cuồng tát tai. Tuy rằng Tùy Qua tự nhận khuôn mặt mình không tệ lắm, nhưng hắn rất rõ ràng mình tuyệt đối không soái đến mức có thể tùy ý khinh bạc con gái đàng hoàng, mà người ta còn đạt được tới cảnh giới cực lực phối hợp tối cao.
Bên tay phải Tùy Qua là một phụ nữ trung niên trang điểm thật đậm, ước chừng ba bốn mươi tuổi, mặc bộ váy đen, tất chân đen, phối hợp cùng giày cao cổ nhung đen, nhìn qua chẳng khác gì vội vàng về chịu tang.
Chị cả này thật dễ nói, cười nhìn Tùy Qua hỏi:
- Tiểu suất ca, nhìn hình dạng của cậu là một học sinh đi?
- Dạ.
Tùy Qua gật gật đầu, nghe đối phương khen mình soái, trong lòng có vài phần cao hứng:
- Tân sinh của Đông đại, đang định đến trường học báo trình diện.
- Không tệ nha, Đông đại là đại học điểm tựa trong cả nước đâu, tiểu suất ca có tiền đồ.
Chị cả mở máy hát.
- Tôi chỉ là học sinh nông thôn, nào có tiền đồ gì, nhưng nhìn chị cả, vừa nhìn liền biết là nữ tính thành công đâu.
Tùy Qua cười cười, nịnh nọt cũng phải lấy lòng nhau, như vậy mới thú vị.
- Hì hì, bất quá chỉ mở vài cửa hàng thời trang mà thôi, làm sao gọi là thành công chứ.
Ngoài miệng chị cả khiêm tốn, diễn cảm lại nhiều ít có chút đắc ý:
- Tiểu suất ca, thân thể của cậu không kém nha, màu da thật khỏe mạnh, chẳng lẽ cậu thường xuyên đến phòng tập thể thao?
- Chị cả nói đùa, tôi là một học sinh nông thôn, sao có thể đi được phòng tập thể thao, chỗ xay bột thì thường đi lắm.
- Cậu thật là hài hước…
Tùy Qua ngoài miệng ứng phó vị chị cả kia, nhưng lực chú ý lại bị nữ sinh bên tay trái chặt chẽ hấp dẫn.
Không có biện pháp, đàn ông đều là động vật thị giác hệ, Tùy Qua không ngoại lệ. Huống chi Tùy Qua còn là một tiểu sơ nam hoàn toàn tuyệt đối, lực miễn dịch đối với mỹ nữ cực thấp, nhất là tuyệt sắc mỹ nữ.
Mà nữ sinh bên trái quả thật có thể xưng tụng là tuyệt sắc mỹ nữ. Nàng chừng hai mươi hai mươi mốt tuổi, mái tóc dài, xinh đẹp lả lướt, cử chỉ tao nhã, mặc một chiếc váy dài màu trắng viền hoa, lộ ra cánh tay sáng bóng như gốm sứ, mềm nhẵn như mỡ đặc tuyết cao. Trước ngực căng tròn, khe rãnh thâm thúy, đem tố chất thanh tú thủy linh của nữ tử Giang Nam hoàn toàn hiển lộ không bỏ sót.
Nữ sinh tinh xảo như vậy ở trong khu núi Dũng Tuyền thôn có đốt đèn lồng thật sự cũng không tìm thấy.
Bất quá làm Tùy Qua cảm thấy ấn tượng sâu sắc nhất chính là đôi mắt của cô gái mông lung, giống như phủ một tầng hơi nước, như mưa bụi phảng phất, rất có linh khí. Nhìn quanh lưu chuyển, tựa như hoa lê đọng sương sớm, tươi mát tú lệ, lại có vài phần mảnh mai, vô hạn kích phát Tùy Qua đồng học nảy sinh dục vọng bảo hộ, hận không thể đem nàng ôm vào lòng, hoàn toàn bảo vệ, che chở một phen.
- Đây là…ngự tỷ sao?
Trái tim Tùy Qua co rụt mạnh, đầu óc nhanh chóng hiện ra đặc điểm của một ngự tỷ hoàn mỹ: thành thục, tao nhã, dáng người, bình tĩnh, trí tuệ, khí chất…
Vị ngồi bên người, không phải là đại biểu điển hình cho ngự tỷ hoàn mỹ sao?
Thành phố lớn dù sao cũng là thành phố lớn, nghe nói ngoại trừ ngự tỷ còn có những mỹ nữ đặc sắc nữ vương, chế phục, ngạo kiều gì gì đó, không giống như địa phương Tùy Qua từng ở lại, trừ bỏ thôn hoa thì là con gái đi lượm củi, một thân trên dưới bao bọc kín kẽ, không hề lộ chút cảnh xuân. Nếu quả thật để lộ, cũng không được xem, nếu không phải đem dê bò tới cửa cầu hôn, bằng không hãy đợi cha nàng, anh nàng gì gì đó tới cửa đem người loạn côn đánh chết.
Tiếc nuối chính là vị ngự tỷ thủy linh này từ khi gọi tiếp viên đưa tới một ly nước trái cây, cơ hồ không gọi thêm thứ gì. Phần lớn thời gian ánh mắt nàng mông lung nhìn qua cửa sổ, giống như đang suy tư gì đó, khóe môi còn mang theo vẻ khinh thường thậm chí là biểu tình có chút chán ghét.
Thật hiển nhiên, vị ngự tỷ thủy linh kia có ấn tượng không tốt đối với Tùy Qua. Chủ yếu là vì Tùy Qua đồng học nhìn người với ánh mắt quá trắng trợn, hoàn toàn không chút che giấu, giống như hắn không hiểu cái gì gọi là bao hàm, hận không thể lột quần áo của người ta. Thậm chí nàng có chút hối hận, nếu không phải lâm thời hứng khởi đi thành phố Đông Giang, có lẽ cũng không cần lên xe lửa chịu tội, càng sẽ không gặp được kẻ nhàm chán thế này, cũng sẽ không bị ánh mắt chán ghét gây rối.
Tuy rằng ngự tỷ thủy linh khinh thường Tùy Qua, nhưng uống xong một ly nước chanh lại muốn đi nhà vệ sinh, không nhẫn nhịn được nàng rốt cục đứng dậy nói:
- Vị bạn học này, mời anh tránh một chút, tôi muốn đi ra ngoài.
Thanh âm của nàng thật réo rắt, có ý vị ngọt ngào mềm mại, khiến người nghe được thật thoải mái.
Tùy Qua tận lực rụt chân, nhưng chỗ ngồi thật quá nhỏ, cho nên song phương cọ sát không cách nào tránh khỏi, khi nàng chen chúc qua trước người hắn, mông eo tạo nên một đường cong xinh đẹp, cơ hồ làm Tùy Qua rục rịch, khiến hắn hoảng sợ nhanh chóng kẹp chặt hai chân, lúc này mới tránh khỏi xấu mặt trước mắt mọi người.
Theo sau Tùy Qua nhanh chóng đưa mắt nhìn sang chị cả bên cạnh, lửa dục mới dâng lên nhất thời liền bị đóng băng trở lại.
Còn khoảng hai tiếng sẽ đến nhà ga thành phố Đông Giang, Tùy Qua nghĩ nghĩ, dự định ngủ một lát, miễn phải tiếp tục đi ứng phó chị cả thích nói chuyện bên cạnh này.
Mới vừa nhắm mắt được chốc lát, đột nhiên nghe thấy có một tiếng kinh hô thảm thiết réo rắt vang lên.
Tùy Qua nhìn lại, chỉ thấy vị ngự tỷ thủy linh ngã ngồi gần cửa nhà vệ sinh, thần tình thống khổ ôm một chân của nàng.
Thật hiển nhiên, nước đọng bên ngoài nhà vệ sinh đã là đầu sỏ gây nên bi kịch kia.
Giày cao gót tuy làm dáng người xinh đẹp, nhưng khi té ngã thật sự không nhẹ, bộ dáng của ngự tỷ thủy linh xem ra là bị thương không nhẹ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.