Y Thống Giang Sơn

Chương 20: Câu đối (trung)




Những người khác không nhận ra Hồ Tiểu Thiên nhưng tất cả đều quen mặt Từ Chính Anh cho rằng hôm nay lão muốn trở mặt với Ngô Kính Thiện, khua chiêng gióng trống ra mặt chống đối.
Chỉ có Từ Chính Anh biết rằng mình bị Hồ Tiểu Thiên chọc gậy bánh xe, có khổ mà không thể giãi bày. Trong lúc đó nhân vật chính của rắc rối vẫn đang hí hứng cười đùa với Hoắc Tiểu Như bên kia: “Hoắc cô nương uống chút gì không?”
Hoắc Tiểu Như nhìn nhìn ấm trà trên bàn, cười mỉm: “Ta có lựa chọn sao?”
Hồ Tiểu Thiên gật đầu nói: “Chí ít có hai loại lựa chọn.”
Hoắc Tiểu Như chưa chờ hắn nói hết đã lắc đầu nguây nguẩy: “Ta không muốn chọn gì cả.” Càng nhìn vẻ mặt tươi cười của hắn nàng càng cảm thấy không ổn, chỉ sợ hắn lại nói ra cái gì thô tục. Sỡ dĩ lựa chọn ngồi ở đây, một phần là vì bị tài hoa mà hắn biểu lộ ra hấp dẫn, mặt khác là cảm thấy không mấy thiện cảm với đám người Ngô Kính Thiện. Nhìn lại vẻ mặt cợt nhã của Hổ Tiểu Thiên, nàng lại cảm thấy có chút hối hận, cái tên này chắc cũng là loại công tử quần là áo lụa ăn chơi lêu lổng mà thôi, tài hoa tuyệt diễm vừa rồi chẳng qua là Linh quang thoáng hiện trong chốc lát. Nhưng nhập gia thì tùy tục, nàng chỉ có thể tỏ ra thản nhiên ngồi tại chỗ.
Hồ Tiểu Thiên nói: “Có trà lại có nước trong, ta xem Hoắc cô nương thích hợp uống nước trong hơn.”
Hoắc Tiểu Như mỉm cười nói: “Tại sao vậy?”
“Thường nghe nước có trong mới nở ra Phù Dung! Chẳng phải như thế mới xứng với phong tư tuyệt mỹ của cô nương.”
Từ Chính Anh nghe nửa câu đầu không khỏi âm thầm thán phục miệng lưỡi của Hồ Tiểu Thiên, nhưng nghe nốt nửa câu còn lại đã không kiềm được mà phun tất cả chỗ trà trong miệng ra mặt đất, ta nói, ngươi không thể bớt buồn nôn hơn được sao?
Hồ Tiểu Nhiên cảm thấy rất là phản cảm với cử động quá lố của Từ Chính Anh, có lộn không vậy, lão tử chính là đang tán gái a, lão Từ ông sống nhiều năm như vậy dù có vô dụng nhưng chẳng lẽ không biết tránh đi sao? Không biết mình là con kỳ đà cản mũi cực kỳ gây khó chịu à? Được rồi, lão đầu này, có lẽ còn chưa ý thức được mình đang cản trở công đức vô lượng của ta rồi.
Tiểu tỳ sau lưng Hoắc Tiểu Như không kìm được mà bật cười khanh khách, nụ cười vô cùng ngọt ngào lộ ra hai chiếc răng trắng như tuyết.
Hoắc Tiểu Như cười nói: "Công tử thực biết nói chuyện nhưng tiểu nữ vẫn chưa biết tôn tính đại danh của người?"
"Hồ Tiểu Thiên!"
Hai người trò chuyện hợp ý đến mức không buồn để ý đến những văn nhân mặc khách trong sảnh đường.
Lúc này, Ngô Kính Thiên liếc mắt một cái ra hiệu cho Tô Thanh Côn, tuy rằng lão rất tức giận, hận không thể phất tay áo bỏ đi nhưng hắn không thể làm như vậy, nếu không làm sao giữ được khí khái của văn nhân, hắn cũng là người vô cùng coi trọng thể diện bản thân. Nếu hắn cứ bỏ đi như vậy, chỉ sợ Lễ Bộ Thượng Thư này sẽ là chủ đề chê cười của mọi người tại Kinh Thành, mình ở trên văn đàn đức cao vọng trọng, lại lăn lổn nửa đời tại quan trường, lẽ nào lại thua trong tay một tên nhóc miệng còn hôi sữa như vậy.
Tô Thanh Côn làm sao còn không rõ ý của lão, liền đứng dậy, mặt dày mày dạn lên tiếng: "Các vị đại nhân, các vị hiền sĩ, hôm nay chúng ta tề tụ tại Yên Thủy Các, chẳng những có thể mời được nhân vật số một số hai của học phái Mai Sơn là Lễ bộ Thượng Thư Ngô đại nhân, lại còn hân hạnh đón tiếp sự có mặt của tài nữ danh chấn kinh thành là Hoắc Tiểu Như Hoắc cô nương, thật có thể xem là một dịp hiếm có của giới văn sĩ tại Kinh Thành, ta đề nghị mọi người dùng văn kết bạn, bộc lộ sở trường của bản thân, vì cảnh sắc mỹ lệ của Yên Thủy Các mà truyền lại tuyệt tác, vì Đại Khang thái bình thịnh thế mà lưu lại văn chương cẩm tú."
Mọi cùng ồ lên trầm trồ khen ngợi, tuy rằng vừa rồi phát sinh một số việc không vui, mặt mũi của Lễ bộ thượng thư đại nhân cũng bị tổn hại không ít nhưng địa vị của hắn vẫn không ai có thể dị nghị, vì vậy mọi người đều để cử hắn nêu ra một đề mục. Ngô Kính Thiện sau một phen bình tâm đã khôi phục không ít tâm trạng, hắn nhấp một ngụm trà sau đó không khách khí đứng dậy, lững thững đi lại trong sảnh đường, một bên lông mày nhăn lại, bộ dáng rơi vào trầm tư suy nghĩ.
Theo nhận định của Hồ Tiểu Thiên thì lão già chỉ là đang ra vẻ thâm trầm mà thôi, tám chính phần mười là đang suy tính mưu ma chước quỷ gì đó, hơn nữa âm mưu quỷ kế này không chừng là nhằm vào gã.
Khi ánh mắt Ngô Kính Thiện nhìn về phía Hoắc Tiểu Như, lông mày lão bỗng nhiên giãn ra sau đó mỉm cười nói: "Lão phu liền ra một đề mục, chúng ta cùng lập câu đối, mọi người thấy thế nào?" Ngâm thơ đối tác là hoạt động sở trường của tài tử giai nhân, mặc dù là Ngô Kính Thiện cũng chưa thoát khỏi phong tục tập quán như vậy, hết cách, ai bảo hắn xui xẻo rơi vào thời đại này chứ.
Mọi người cùng kêu lên trầm trồ khen ngợi, Ngô Kính Thiện đột nhiên dừng bước, hai mắt nhìn qua khuôn mặt nửa che nửa đậy của Hoắc Tiểu Như mà ngâm nga: "Mọi người nghe cho kỹ, vế trên của ta là: Thải ti vi thải, hựu gia điểm chuế tiện thành văn!"
Mọi người lần nữa lớn tiếng khen hay, vế đầu này của Ngô Kính Thiện thật sự là vô cùng tuyệt diệu, bên trong điệp lại hai chữ rất là tài tình. Muốn đáp lại vế đối loại này chẳng những cần có ý cảnh tương xứng mà còn cần khảm nhập hai chữ như đề ra, thật có thể nói là ẩn giấu huyền cơ, có thể thấy được danh xưng người đừng đầu học phái Mai Sơn không phải nói chơi cho vui.
Nghe được mọi người ca tụng, Ngô Kính Thiện không khỏi có chút đắc ý, lòng tự tin cũng dần dần được khôi phục, lão liền đem ánh mắt hướng về Từ Chính Anh.
Từ Chính Anh nhíu mày, hắn dựa vào học vấn để lăn lộn, cũng không phải là dạng thất phu nửa chữ bẻ đôi cũng không biết, nghĩ một lát liền lên tiếng: "Có rồi! Vế dưới của ta là: Kiệt mộc vi kiệt, toàn vô nhân đạo dã xưng vương!"
Mọi người nghe xong lại không khỏi một phen tán thưởng, Từ Chính Anh cũng lộ ra vẻ mặt đắc ý, lão cuối cùng cũng dựa vào tài học của mình mà đòi lại một tí thể diện.
Ngô Kính Thiện ra vẻ gật gù nói: "Vế đối của Từ đại nhân quả là tinh tế."
Lúc này lại có người lên tiếng: "Tại hạ mạo muội cũng đưa ra một liên!". Người vừa đứng dậy là Đại học sĩ Hàn Lâm Viện Khâu Chí Cao, sau khi thu hút sự chú ý của mọi người, hắn mới cao giọng đọc lên: "Thủy dậy vi tửu, như năng hồi đầu tiện thành nhân!"
"Tốt!" Liên tiếp âm thanh khen ngợi vang lên, Khâu Chí Cao vừa đọc vế đối của mình vừa nhìn về phía Hồ Tiểu Thiên. Vế đối của hắn đương nhiên là có thâm ý mắng Hồ Tiểu Thiên không phải con người, sau đó liền lê dáng người nịnh bợ về bên Lễ bộ Thượng Thư Ngô Kính Thiện, lão Ngô làm sao lại không nhìn ra ý tứ trong đó, trên mặt cuối cùng lộ ra vẻ tươi cười.
Hồ Tiểu Thiên vẫn vờ như không nghe thấy, Hoắc Tiểu Như cũng không đưa ra ý kiến, một vế đối này của Khâu Chí Cao chẳng những thầm mắng Hồ Tiểu Thiên mà còn tỏ ý bất mãn với việc nàng ngồi ở đây, ngoài ra là muốn khuyên nàng bây giờ hối hận vẫn còn kịp. Hoặc Tiểu Như tuy vẫn giữ được sự bình thản thế nhưng tiểu tỷ phía sau đã không nén được tức giận: "Có gì đặc biệt hơn người chứ, câu đối như vậy ngay cả ta cũng có thể đối được."
Mọi người nghe vậy không khỏi giật mình, trong lòng tự nhủ con bé này đúng là không biết trời cao đất dày gì cả. Có mặt ở đây đều là nhân vật tài trí hơn người, không phải là đại tài tử cũng là đại văn hào, một nha hoàn như ngươi thì hiểu được cái gì?
Nàng ta vẫn thủng thẳng nói tiếp: "Nữ ti vi tỳ, nữ hựu hà phương bất xưng nô!" Một lời vừa dứt đã khiến cả khán phòng rơi vào trầm mặc, một đám người tự xưng văn nhân mặc khách đều cảm thấy giật mình thảng thốt, chẳng ai nghĩ đến một tiểu tỳ ôm chó bên cạnh Hoắc Tiểu Như cũng có thể nghĩ ra một vế đối tuyệt diệu như thế. Chỉ một câu nói đã khiến đám người trước giờ vẫn tự cho mình là tài cao bắc đẩu không khỏi âm thầm hổ thẹn, cũng làm cho sự đắc ý nãy giờ của đám người Ngô Thượng Thư hoàn toàn tan biến.
Ngự sử trung thừa Tô Thành Côn vội vàng lên tiếng cứu vãn tình thế: "Tại hạ cũng xin được bêu xấu một phen: Nhất đại lãnh thiên, thủy vô nhất điểm bất thành băng!" Hắn vội vàng ứng đối là để hóa giải bầu không khí lúng túng trong hội trường, hắn xuất khẩu ứng đối cũng tính là xảo diệu tinh tế, mọi người lại không tiếc lời khen ngợi.
Tô Thanh Côn chắp tay cảm tạ sự ủng hộ của mọi người xung quanh, hiển nhiên là cảm thấy vô cùng hài lòng với vế đối của mình, sau đó hắn cười tủm tỉm nhìn qua Hoắc Tiểu Như: "Được nghe Hoắc tiểu thư hiểu rộng biết nhiều, không biết có thể cho mọi người được mở rộng tầm mắt?"
Hoắc Tiểu Thư cười nhạt một tiếng, khi nàng chuẩn bị lên tiếng đã nghe Hồ Tiểu Thiên bên cạnh cướp lời: "Ta cũng nghĩ ra một vế đối!" Giọng nói của hắn vô cùng vang dội, lại như sợ chưa đủ thu hút sự chú ý, gia hỏa này đột ngột đứng dậy.
Tô Thanh Côn tự nhủ trong lòng, tiểu tử này ngồi lâu sinh ra nhàm chán nên phải ló đầu lên tìm cảm giác tồn tại sao? Hắn mới vừa rồi bị Hồ Tiểu Thiên mắng đến đầu rơi máu chảy, trong lòng cực hận tiểu tử này.
Ngô Kính Thiện thấy Hồ Tiểu Thiên đứng dậy, khẽ nhếch môi cười lạnh, vừa rồi đấu vỗ mồm tiểu tử này có thể chiếm được tiện nghi chẳng qua là nhờ vào miệng lưỡi bén nhọn, không tính là tài học gì, nói tới học vấn thực sự, một tên nhãi ranh như hắn có thể biết được bao nhiêu chứ?
Hồ Tiểu Thiên thị lực rất tốt, xa như vậy vẫn có thể nhìn thấy biểu hiện khinh thường của Ngô Kính Thiện, hắn cười nói: "Ta xin được đối như sau: Nhân ngôn vi tín, thảng vô thượng thư nãi tiểu nhân!"
Toàn trường lập tức trở nên lặng ngắt như tờ, vế dưới này của Hồ Tiểu Thiên thật sự là vô cùng xuất sắc, vừa tinh tế lại vừa có hàm ý sâu xa, lần nữa mắng cho Ngô Kính Thiện không thể ngóc đầu lên được, Ngô Kính Thiện tức đến run rẩy toàn thân, nếu như không vì bảo trì hình tượng tao nhã của quan viên, lúc này chỉ sợ lời lẽ thô tục gì đều được lão đem ra mắng trả, ta nói đại gia ngươi đây rốt cuộc đã đắc tội ngươi ở điểm nào chứ? Sao ngươi cứ một mực không chịu bỏ qua cho ta, lại còn quanh co mắng ta là tiểu nhân.
Từ Chính Anh ngồi bên cạnh Hồ Tiểu Thiên, lúc này đã hoàn toàn bị tài học của Hồ Tiểu Thiên thuyết phục, ai cũng nói con trai Hồ Bất Vi là một gã khờ nhưng lão rõ ràng nếu tiểu tử này mà là kẻ đần chỉ sợ trong thiên hạ không còn ai đáng gọi là thông minh. Khó trách năm đó khi ta đề nghị kết thân, ba đứa con gái đều để nhà bọn họ tùy ý chọn lựa thế mà lão già Hồ Bất Vi vẫn một mực lảng tránh, chẳng phải vì con trai người ta là kỳ tài ngút trời sao? Nhân ngôn vi tín, thảng vô thượng thư nãi tiểu nhân! Hay quá! Thật sự là hay tới cực điểm! Lão cẩu Ngô Kính Thiện dám vũ nhục ta, hặc hặc, chẳng phải bây giờ đã chịu báo ứng sao? Hồ Tiểu Thiên nói không sai chút nào, lão cẩu nhà người đúng là tiểu nhân!
Từ sau vế đối kinh thiên của Hồ Tiểu Thiên rốt cuộc đã không còn ai dám lên tiếng, tên nhãi này là ai mà đến cả Ngô Thượng Thư cũng bị hắn mắng, lá gan cũng thật lớn quá đi mà. Lúc này có kẻ nhanh chân thăm dò được thân phận của Hồ Tiểu Thiên mới ghé tai nói nhỏ cho Ngô Kính Thiện. Nghe xong, lão liền hiểu ra, tiểu tử này thì ra chính là con trai duy nhất của Hồ Bất Vi, kẻ thù một mất một còn với lão. Nhưng chẳng phải thiên hạ đều đồn tiểu tử này vô cùng ngu ngốc sao? Nhưng đến phiên lão nhìn thấy lại thành ra một tiểu tử miệng lưỡi bén nhọn, hơn nữa còn vô cùng gian xảo cùng âm hiểm, cay nghiệt. Đã biết được thân phận của Hồ Tiểu Thiên, Ngô Kính Thiện liền không còn ý định cùng hắn tiếp tục đôi co. Tiểu tử kia là con trai của Hồ Bất Vi, nói gì thì nói cũng chỉ là hàng con cháu, mình có thắng cũng không vẻ vang gì, chẳng may lại thua bởi tay hắn, chỉ sợ sẽ thành trò cười cho thiên hạ. Mà trên thực tế lão cũng đã chịu không ít thiệt thòi.
Ngô Kính Thiện chậm rãi đứng dậy, lăn lộn trên quan trường hơn nửa đời người, có sóng gió nào chưa trải qua, liền biết khi nào nên đi khi nào nên lưu lại. Lão chắp tay nói với mọi người: "Lão phu còn có chuyện quan trọng bên người, cáo từ!" Nói xong câu đó, Ngô Kính Thiện liền ung dung rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.