Y Thống Giang Sơn

Chương 12: Ăn nói bừa bãi (hạ)




Không bao lâu, bốn gã gia đinh tập tễnh đi tới cả bọn trong trận xung đột này đều vinh quang mà thụ thương, thảm nhất chính là Lương Đại Tráng, mặt mũi bầm dập mắt miệng méo xệch, bị đánh thành một cái đầu heo.
Bốn gã gia đinh vừa đi vào tiền phòng liền bịch một tiếng đồng loạt quỳ xuống, cùng kêu lên: "Oan uổng a, đại nhân làm chủ cho chúng ta a!"
Hồ Bất Vi hừ lạnh một tiếng, nâng chén lên tiếp tục uống trà, đã thể hiện như một người ngoài cuộc rồi.
Hồng Bách Tề cũng không cho đám này đứng dậy, trầm giọng nói: "Các ngươi nghe rõ ràng cho ta, bổn quan muốn biết vài điều các ngươi khôn hồn thành thành thật thật trả lời, nếu như cả gan dám nói dối lừa gạt, bổn quan nhất định nghiêm trị!" Hắn theo thói quen ở trên Kinh Đường Mộc, vừa cầm chén trà nhỏ giơ lên mới ý thức tới lại nhẹ nhàng đặt xuống, thoáng nhìn Hồ Bất Vi, đánh chó phải ngó mặt chủ, Hồng Bách Tề sở dĩ biểu hiện nghiêm khắc như vậy, là muốn tỏ ra công bằng cho hai bên thấy, tuy hù dọa mấy tên nô tài này một chút cũng không có vấn đề gì, nhưng hắn lại tương đối khách khí với chính chủ của chúng Hồ Tiểu Thiên.
Hồ Bất Vi đương nhiên biết Hồng Bách Tề diễn kịch, cũng biết Hồng Bách Tề muốn trưng cầu ý kiến của mình, vẻ mặt lão tỏ ra bình thản như cũ không nói một lời.
Hồng Bách Tề chỉ có thể tiếp tục hỏi: "Các ngươi thành thành thật thật nói cho ta biết, lúc ấy Đường tiểu thư vì sao rơi xuống nước, sau khi nàng rơi xuống xảy ra chuyện gì?
Lương Đại Tráng nghẹo miệng nói: "Khởi bẩm thanh thiên đại lão gia, lúc ấy nha đầu Đường gia kia cưỡi một con ngựa đỏ thẫm phi như điên bên bờ Thúy Vân Hồ, chúng ta cùng thiếu gia đang đi chầm chậm bên bờ hờ, thấy nàng điên cuồng xông tới, chúng ta đều muốn bảo vệ thiếu gia nhưng con ngựa kia đến quá nhanh, căn bản không kịp trở tay, mắt thấy thiếu gia nhà ta thiếu gia nhà ta sắp bị tọa kỵ của nàng đâm vào, thì ả kịp thời ghìm chặt cương ngựa, chúng ta vỗn đang muốn tiến tới lý luận, thì Thiếu gia nói, hảo nam không cùng nữ đấu, dù sao cũng không bị thương, tính bỏ qua, chẳng qua là không nghĩ tới..." Lương Đại Tráng làm ra bộ dạng đau buồn.
Gia hỏa này bị đánh thành đầu heo, lúc này dù thàm bất kỳ biểu lộ gì cũng vô cùng buồn cười.
Hồ Phật nói theo: "Chúng ta ai cũng không nghĩ tới nha đầu Đường gia kia lại điêu ngoa tới vậy, giơ roi ngựa lên, quật thiếu gia ta một cái, thiếu gia vừa thò tay đỡ... đã thịt bong da tróc!"
Hồ Tiểu Thiên lắc đầu thở dài, vén tay áo lên, cho mọi người xem vết roi rõ rệt kia.
Hồ Bất Vi trong lòng thầm khen, hảo nhi tử, lúc này vô thanh thắng hữu thanh, cái này gọi là hậu phát chế nhân, đầu tiên để cho Đường gia ăn nói bừa bãi, chờ các ngươi nói xong, lại phản kích, dùng chứng cứ để chứng minh các người nói dối, hắc hắc, dám khi dễ người Hồ gia chúng ta, Đường Văn Chính a Đường Văn Chính, ngươi chỉ là một tên quan lục phẩm chăn ngựa dám khiêu khích quan uy của ta, xem ra không muốn lăn lộn tại kinh thành nữa rồi.
Đường Văn Chính chứng kiến Hồ Tiểu Thiên giơ vết thương kia ra, lập tức cả kinh trong lòng, không ai hiểu con gái bằng cha, hắn đương nhiên biết con gái mình tính tình kiêu căng, phóng ngựa giữa phố xá xầm uất vốn là sự tình trái pháp lệnh, nếu như đám gia đinh này nói thật, như vậy nhất định là con gái đã cho Hồ Tiểu Thiên một roi trước, nha đầu ơi là nha đầu, ngươi đã để lại kẽ hở lớn rồi.
Đường Khinh Tuyền đang nằm ở trong ngực Mộ Dung Phi Yên giả vờ bất tỉnh, nghe đến đó cũng không thể bình tĩnh được nữa mở bừng hai mắt, làm Mộ Dung Phi Yên sợ hết hồn, Đường Khinh Tuyền hằm hằm nói: "Chính là các người làm cho ngựa của ta hất ta xuống nước."
Hồ Tiểu Thiên trong lòng thầm than, cô nàng này thật không có phúc hậu a, lão tử vốn không muốn so đo với ngươi, dám ở trước mặt mọi người đổi trắng thay đen, vừa rồi không cần hỏi cũng biết là giả bộ ngất đi, lão tử thấy ngươi lớn lên xinh đẹp không ngờ nội tâm lại hiểm ác vậy, mẹ nó, thật là bức ra tay độc ác ta đối với ngươi a!
Hồng Bách Tề nhíu mày nói: "Đường tiểu thư, ngươi phải nhớ rõ, vừa nãy ngươi còn nói là con ngựa hoảng sợ, hất ngươi ra ngoài, như thế nào lại nói chúng đẩy ngươi xuống nước?" Hồng Bách Tề cũng rất giảo hoạt, đáy lòng hắn vẫn hướng về Hồ Bất Vi, nắm lấy sơ hở của Đường Khinh Tuyền, phóng đại lên.
Đường Khinh Tuyền rưng rưng nói: "Đại nhân minh giám, tiểu nữ vừa rồi là xấu hổ mở miệng, ta nào có phóng ngựa như bay bên hồ, chỉ là chủ tớ họ nhìn tiểu nữ có chút tư sắc, cho nên sinh ra ác ý, thấy chúng tiến lên... Ta, ta là một người con gái yếu ớt mới sợ hãi phóng ngựa chạy trốn, nhưng tên ác thiếu này! Hắn... " Nàng đưa tay chỉ Hồ Tiểu Thiên, ác thiếu trong lời nàng đương nhiên là hắn.
Đường Khinh Tuyền hiển nhiên cũng không phải loại đèn cạn dầu, biểu cảm trên mặt thay đổi liên tục, nước mắt như châu rơi xuống không ngừng, nơi này vừa có thiếu nữ bưu hãn điêu ngoa, còn cả một nữ tử yếu đuối nhu nhược: "Hắn... Miệng toàn lời xấu xa, mọi cách làm... Tiểu nữ làm sao làm sao đấu được với năm người vạm vỡ, trong lúc nguy cấp mới vung roi tự vệ... Đại nhân a..."
Hồ Tiểu Thiên nhìn Đường Khinh Tuyền, mặt dày đấy, thực nhìn không ra nói dối tốt vậy, đã xinh đẹp, khả năng diễn xuất lại tốt, không một phần cũng đến tám mươi rồi, vung roi tự vệ? Còn kém nhiều lắm, trình độ như vậy mà muốn đấu với ta, thật sự là có mắt như mù.
Đường Văn Chính trợn mắt tròn xoe, hắn thực sự tức giận, thấy lời Hồ Tiểu Thiên nói ra đều là dối trá, khẳng định con gái mình nói thật, Hồ gia này khinh người quá đáng.
Hồng Bách Tề vốn muốn làm người hòa giải, cho cả hai bên được vui vẻ không đắc tội ai, nhưng nhìn sự tình biến đổi đến vậy cực kỳ bất ngờ, tình huống chồng chất, đúng là khó xử lý, hắn an ủi Đường Khinh Tuyền nói: "Đường tiểu thư, ngươi đừng khóc, trước tiên nói rõ ràng mọi việc ra đã."
Đường Khinh Tuyền chỉ vào mặt Hồ Phật, nhìn thẳng vào gã nói:" Lúc ấy có phải ngươi một côn chọc ngựa ta bị thương?"
Hồ Phật nhìn qua Hồ Tiểu Thiên, gã muốn xem ý thiếu gia.
Thời điểm thế này Hồ Tiểu Thiên rõ ràng vẫn bình tĩnh như cũ, hắn cười nói, ngươi không phải nữ nhân, ngàn vạn lần không được nói dối!" Hồ Tiểu Thiên ý muốn nói tất cả lời của Đường Khinh Tuyền đều là dối trá, nhưng cũng không vạch trần, muốn xem cô ả biểu diễn thế nào.
Hồ Phật nghe vậy, không cố kỵ gì nữa, gật đầu nói: "Lúc ấy là ta thấy nàng phóng ngựa muốn tông vào thiếu gia ta, nên liền lấy thủy hỏa côn, nhanh chóng đâm vào lỗ đít tọa kỵ dưới háng nàng!" Những gia phó này vốn không có tố chất gì, nói chuyện cũng trắng trợn thô tục. Thốt ra lời này, không ít người đã nhịn không được mà bật cười, đến Hồ Bất Vi cũng không khỏi mỉm cười.
Đường Khinh Tuyền mắc cỡ đỏ bừng mặt, hôm nay coi như là giành lại được công đạo, thì thể diện cũng mất hết, nàng dùng sức cắn chặt môi anh đào nói: "Ngựa của ta vì chúng mà kinh hoảng, hất ta ra ngoài, làm ta rơi vào Thúy Vân Hồ, tiểu nữ lại không biết bơi, suýt nữa bị chúng hại chết... Đại nhân, người nhất định phải làm chủ cho ta a... " Nàng lại khóc thút thít.
Lương Đại Tráng không nhịn được, lớn tiếng nói: "Ngươi căn bản chính là đổi trắng thay đen, sau khi ngươi bị rơi xuống nước, chính thiếu gia chúng ta đã vớt ngươi từ hồ lên, ngươi còn lương tâm hay không?"
Đường Thiết Hán nói: "Các ngươi mới là đổi trắng thay đen, , lúc ấy không phải là bắt cóc nó à, Hồ Tiểu Thiên có phải ngươi đã dùng dao kề vào cổ nó uy hiếp không, uy hiếp chúng ta giao ngựa cho các người, sau đó lại bắt nó chạy về phủ thượng thư?"
Lương Đại Tráng nói: "Lúc ấy ngươi mang theo mấy chục người tới vây công, nếu thiếu gia không làm vậy, chỉ sợ lúc này đã bị các người băm thành thịt nát rồi."
Đường Thiết Hán nói: "Chúng ta tới cứu người, căn bản không nghĩ giết các ngươi!"
Lương Đại Tráng còn muốn nói tiếp, Hồ Tiểu Thiên phất tay ngăn lại, nói khẽ: "Các ngươi trước hết lùi xuống đi!"
Bốn gã gia đinh nhìn Hồ Tiểu Thiên, trong mắt tràn đầy ý khó hiểu, thật sự không hiểu nổi vị thiếu gia này, lúc tranh luận thì không nói một lời, chẳng nhẽ thật sự lại muốn đeo oan ức này ở trên người sao?
Đợi bốn người rời đi xong, Hồ Tiểu Thiên chậm rãi đến trước mặt Đường Khinh Tuyền, nhìn qua nàng nói: "Đường tiểu thư ngươi nói ta ở Thúy Vân Hồ cản trở ngươi?"
Đường Khinh Tuyền thấy hắn đi tới, nhìn thẳng vào mắt mình, trong lòng không khỏi có chút hốt hoảng, gật đầu nói: "Ngươi đến giờ còn không chịu thừa nhận?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Ngươi thật sự có chút tư sắc, nhưng có phải ngươi tự cảm thấy mình đã đẹp đến mức khuynh quốc khuynh thành rồi, là độc nhất vô nhị? để cho ta không kìm nén được, giữa đường giữa chợ làm vậy để đến mức này?"
Đường Khinh Tuyền đương nhiên cho là mình độc nhất vô nhị, cặp lông mi dài rủ xuống: "Ngươi có chuyện xấu gì không làm?"
Hồ Tiểu Thiên cười ha ha, hắn quay sang Mộ Dung Phi Yên nói: "Mộ Dung tiểu thư, ngươi và Đường tiểu thư có quan hệ không tệ, ta đối với khoản võ công dốt đặc cán mai, bốn gã tùy tùng cũng chỉ là dạng vớ vẩn, theo ngươi năm người chúng ta hợp lực, có thể thắng nổi Đường tiểu thư?"
Mộ Dung Phi Yên trong lòng tự nhủ ngươi còn hỏi ta gì? nàng vừa rồi trong hỗn chiến đã nhận ra Hồ Tiểu Thiên nhất định là không biết võ công, Đường Khinh Tuyền lại là bạn khuê phòng với nàng, cũng biết rõ võ công Đường Khinh Tuyền như thế nào, ít ra cũng sàn sàn mình, nếu đánh nhau thật, Đường Khinh Tuyền đối phó hơn mười tên đại hán cũng không có vấn đề gì. Nàng thấp giọng nói: Đường tiểu thư không biết bơi!" Những lời này của nàng coi như thừa nhận Đường Khinh Tuyền nếu như không có rơi xuống nước, đám Hồ Tiểu Thiên chắc chắn đánh không lại nàng, dù gì đi nữa coi như Đường Khinh Tuyền không thể đánh thắng, thì tự bảo vệ bản thân cũng không khó.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Đường Khinh Tuyền sau khi rơi xuống nước, cuối cùng có chuyện gì xảy ra nàng ta đã không nhớ rõ, là ta cứu nàng ta ra, người xem ở hiện trường rất nhiều, không khó tìm được nhân chứng."
Kinh Triệu Doãn Hồng Bách Tề chậm rãi gật đầu.
Hồ Tiểu Thiên lại nói: "Đường Thiết Hán nói ta đem đầu em hắn kẹp giữa hai chân ta, chính xác là có chuyện này, nhưng tình huống đó là nàng uống đầy một bụng nước, ta dùng đầu gối đỡ bụng nàng, đè lưng nàng, để nàng có thể phun nước trong bụng ra, Đường Khinh Tuyền ngươi cẩn thận suy nghĩ một chút, lúc ấy có phải ta đang mặc quần không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.