Y Nhân Hạo Nguyệt

Chương 42: Phản công




Thời gian qua như trang sách lật qua lật lại “ào ào” lặng lẽ trôi qua. Sau khi làm tốt bài thi, Mạch Dao nhẹ nhẹ thở phào một cái nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng học nàng khẽ nhếch khóe môi, không tiếng động hò hét:
“Chào mùa hè!”
Xa xa trông thấy dáng người kia ở cửa trường học, Mạch Dao chưa phát giác mình bước nhanh hơn. Dưới bóng cây người nọ thản nhiên đứng thẳng, khóe miệng hơi cười, lẳng lặng nhìn nàng chăm chú chỉ là đáy mắt kia chợt lóe lên 1 tia nóng rực bán đứng tâm tình của hắn.
Mới vừa tới gần, tay phải đã bị nắm chặt. Bên tai truyền đến 1 nụ cười nói nhỏ: “Có nhớ anh hay không ?”
Bên tai dâng lên một hồi hâm nóng, Mạch Dao rất thành thực gật đầu: “Có”
(Bạn đang đọc võng du ” Y nhân hạo nguyệt” – Kỳ Nhược, chuyển ngữ Tuyết Liên. Chúc các bạn có những giây phút thư giãn vui vẻ!)
Đích xác là đã lâu không gặp. Một tuần 4 môn thi chuyên ngành làm cho Mạch Dao cảm thấy bội phần áp lực, trừ thời gian ăn cơm ra ngủ nàng cơ hồ từng giây từng phút ôm “chân Phật ” . Vì không để cho Mạch Dao phân tâm, Sở Hạo rất săn sóc tự động biến mất một tuần, chỉ mỗi đêm trước khi ngủ gọi điện thoại, có đôi khi thậm chí chỉ có một câu “Ngủ ngon” .
Thông cảm như vậy làm cho Mạch Dao ngoài cảm động cũng có chút áy náy. Vốn nên là giữa người yêu nhau tình yêu cuồng nhiệt bọn họ lại suốt một tuần không có gặp mặt. Cho đến khi phát giác được chính mình đang cầm lấy sách nửa ngày ngây ngốc trong đầu toàn bộ là bóng dáng 1 người Mạch Dao mới phát hiện người đó ở trong lòng có phân lượng, so với trong tưởng tượng còn nặng hơn nhiều lắm.
“Buổi tối chắc là em có rảnh rỗi chứ?” Sở Hạo dắt tay của nàng, thanh âm giống nhau trước kia ôn nhu, Mạch Dao tựa hồ như có thể nghe được nửa câu kia không nói ra miệng … “Em dám nói không rảnh thử xem?”
Vì vậy Mạch Dao rất thức thời gật đầu, suy nghĩ một chút nàng lại bỏ thêm một câu: “Mấy ngày sau đều là của anh.”
Cảm giác được trên tay căng thẳng, Sở Hạo cúi đầu âm thanh ở trên đỉnh đầu vang lên:
“Một lời đã định.”
Khóe môi giương nhẹ, Mạch Dao nắm bàn tay lớn ấm á kiap. Tại sao lại không chứ? Hồi lâu đã không gặp nàng cũng rất muốn cùng hắn cùng một chỗ.
Một đường đi phía trước, Mạch Dao đột nhiên có một loại cảm giác là như ở trong trò chơi. Ngày ngày đi theo đại thần “Trèo non lội suối” khi đó nàng cũng không hỏi đi nơi nà không cần phải lo lắng lạc đường bởi vì người vĩnh viễn đi ở phía trước kia chính là phương hướng. Nàng vốn khó hiểu nàng vì cái gì không ghét cảm giác “Người hầu” này, hôm nay nàng mới hiểu được cảm giác này gọi là tín nhiệm, gọi là an tâm, đơn giản là vì người phía trước là anh ấy.
Cho đến khi bị Sở Hạo dắt đi vào “Dật Dịch Hiên “, Mạch Dao mới phục hồi lại tinh thần.”Dật Dịch Hiên” là 1 trong những nhà hàng cao cấp nhất thành phố B, tại trong thành phố chi nhánh hơn mười nhà hàng nhỏ, Mạch Dao đã từng thấy qua nhiều lần. Bất quá bởi vì chỗ ngồi của “Dật Dịch Hiên” đa số đều phải đặt trước, hơn nữa bình thường cũng không có thời gian Mạch Dao chưa có vào xem qua.
“Dật Dịch Hiên?” Mạch Dao hỏi.
“Nghe nói nơi này chỗ ngồi rất khó kiếm, phải đặt trước thật lâu, anh chừng nào thì đặt chỗ?”
“À, đặt chỗ đã lâu rồi.” Sở Hạo cười khẽ, trong mắt xẹt qua một tia giảo hoạt.
“Xin chào, xin hỏi 2 quý khách dung gì?” Cửa người phục vụ chào đón.
Sở Hạo đang muốn nói chuyện, cách đó không xa một vị nam nhân mặc âu phục trẻ tuổi bước nhanh hướng bọn họ đi tới, đối với người phục vụ kia nói nhỏ vài câu, sau đó cung kính chuyển hướng Sở Hạo:
“Sở tiên sinh bên này thỉnh.”
Mạch Dao không khỏi cảm thán: nghe tiếng Dật Dịch Hiên đã lâu thái độ phục vụ tuyệt hảo, hôm nay xem như thấy được. Nàng dùng cánh tay nhẹ đụng Sở Hạo 1 cái: “Anh thường đến?”
Sở Hạo khẽ gật đầu một cái, khóe môi khẽ mỉm.
Phòng không lớn, giữa hé ra 1 bàn vuông thủy, trên tường màu vàng ấm có ba bức tranh bày thành hình bậc thang
Ngón tay gảy nhẹ mặt bàn, nhìn một 1 tay đỡ món ăn, âm thầm nghi hoặc: vừa rồi lúc lên lầu trông thấy đại sảnh chỗ ngồi đã chật ních, lẽ ra cần phải mang thức ăn lên chậm nhất như thế nào lại nhanh như vậy? Ánh mắt không tự chủ liếc về Sở Hạo ngồi ở một bên, hắn đang nhàn nhã dựa vào thành ghế, híp một đôi mắt nhìn nàng.
Chỉ nhìn một cách đơn thuần vẻ mặt Sở Hạo, Mạch Dao cũng đã đoán được hơn phân nửa:
“Tiệm này… Không phải là nhà anh mở đó chứ?”
Sở Hạo tự tiếu phi tiếu lắc đầu
“A?” Mạch Dao như có điều suy nghĩ nhíu mày, chờ câu sau của hắn.
Sở Hạo cười khẽ: “Dật Dịch Hiên… Là anh mở nhưng Đường Triệu là đại cổ đông của anh cái này cùng nhà chúng ta không có quan hệ gì.”
Mạch Dao kinh ngạc. Chính mình đoán được là một chuyện, nghe hắn chính miệng nói nhưng lại một chuyện khác… Cảm thấy bội phục đồng thời Mạch Dao cũng thầm hạ quyết tâm, muốn cùng đại thần đứng chung một chỗ chính mình phải càng thêm nỗ lực.
Sở Hạo sủng ái xoa xoa mái tóc dài của nàng: “Mau ăn cơm đi.”

Đồ trên bàn bị thanh lý sạch sẽ Sở Hạo lưu lại một câu “Chờ anh một chút” liền đứng dậy đi ra ngoài. Hai phút sau khi hắn xuất hiện lần nữa tại trong bao lấy ra 2 cái Laptop.
“woa?” Mạch Dao hai mắt tỏa sáng, hai máy tính kia có một máy là của nàng. Mấy ngày hôm trước vì phòng ngừa mình phân tâm, nàng tạm thời đem máy tính xách tay giao cho Sở Hạo bảo quản, không nghĩ tới bị hắn lấy ra ở nơi này.
Sở Hạo tại bên cạnh Mạch Dao ngồi xuống mở ra máy tính. Mạch Dao tò mò đi tới gần, nàng còn chưa thấy qua đại thần trang bị thật ra trông thế nào! Sở Hạo đã đăng nhập trò chơi thấy nàng một bộ dáng nhiều hứng thú đem máy tính xách tay đẩy qua cho nàng.
Mạch Dao đối với acc đại thần tràn ngập tò mò, tiếp nhận con chuột tại trên màn hình qua lại di động, xem một chút thuộc tính nhân vật, lại xem một chút trang bị giống như là mấy trăm năm không có chơi qua trò chơi như vậy. Chợt nhớ tới tất cả mọi người nói đại thần rất có tiền, nàng lại hấp tấp mở kho hang của Trường Phong Hạo Nguyệt.
Ngồi ở một bên Sở Hạo đùa nghịch vài sợi tóc của Mạch Dao: “Mạch Dao, em đây là thế nào đây?”
Mạch Dao đang để mắt mạnh mẽ cũng không quay đầu thuận miệng đáp: “Thanh tra tài sản, thực địa kiểm kê tài sản hợp pháp.”
Sở Hạo dở khóc dở cười: “Mạch Dao à…”
“Hả?”
“Em đã đã thi xong.”
Mạch Dao sững sờ “Ách… em đây mới gọi là ứng dụng học.”
Kho của đại thần được sắp xếp ngay ngắn rõ ràng, thứ nhất là nhiều loại khoáng thạch, trang thứ hai là các loại dược liệu, thứ ba thì tràn đầy tất cả đều là trang bị đại đa số ghi “Trường Phong Hạo Nguyệt chế tạo”.
Mạch Dao đang muốn xuống chút nữa lật ánh mắt lại bị 1 cái trong góc hiện ra hắc quang pháp trượng rất kỳ lạ này hấp dẫn – - pháp trượng này… Giống như thấy tại nơi nào.
Con trỏ không tự giác dời về phía thanh pháp trượng kia, khi thấy rõ hiện ra tên trang bị Mạch Dao cả kinh hít một hơi … gọi linh! Đồ chơi này làm cho nàng trong nháy mắt nghĩ ra “ người thần bí” mấy tháng trước oanh động “Cửu Châu” …làm “một nhành độc tiếu” bị lần lượt tụt cấp. Mạch Dao không nghĩ tới nàng có thể tại trong kho của đại thần trông thấy cái “Tang vật mất tích ” này .
Sở Hạo ánh mắt rơi tại trên màn hình, khóe môi nhếch ra một tia ý tứ hàm xúc.
Mạch Dao bỗng dưng quay đầu lại, đối diện cặp mắt như cười như không.
“Anh làm?” Nàng thoát miệng hỏi.
“Em cứ nói đi?” Sở Hạo hỏi ngược lại.
Mạch Dao dị thường kiên định khen nói: “Làm tốt lắm!”
“Quá khen.”
“Nhưng… Tại sao phải vậy chứ?” Mạch Dao đọng lại mi. “Một nhành độc tiếu sẽ không ngốc đến mức đi chọc người biến thái như anh?”
“Biến thái… ?” Sở Hạo trên mặt cứng đờ.
“Anh trong lòng em là anh hình tượng này sao?”
“Em đây là khen anh!” Mạch Dao không cho là đúng.
Sở Hạo khóe miệng rõ ràng co quắp vài cái, một hồi lâu mới chậm rãi phun ra một câu:
“Cảm ơn ..anh còn là lần đầu nghe lời khen ngợi… kỳ lạ như vậy.”
Mạch Dao dí dỏm cười cười lui về phía sau khẽ dựa, tiếp tục truy vấn: “Một nhành độc tiếu rốt cuộc đã làm gì mà anh giật thần khí của cô ta, còn cho cô ta lần lượt nàng tụt mười lv?”
Sở Hạo cũng không trả lời, lại hỏi: “Em còn nhớ rõ người tên ‘ không bạc ’ sao?”
Mạch Dao đọng lại mi suy tư, đang lúc Sở Hạo cho rằng nàng sẽ nói “Đã quên” thời điểm, lại nghe thấyt nhiên mở miệng:
“A! Không bạc! Nhớ! Có một hồi tên kia hái thuốc bị vây công, em còn giúp anh ta 1 lần. Em lúc ấy liền nhớ đứa nhỏ này thiếu gân đi… người ta gọi Tiền Đa Đa, gọi Tiền gia trang mà anh ta… rõ ràng đặt tên gọi không bạc, tại sao không có việc gì cùng tiền gây sự đây, anh ta như thế nào không gọi là nghèo kiết xác? Anh nói xem?”
Mạch Dao có điểm mờ mịt nhìn Sở Hạo càng ngày sắc mặt càng đen, yếu ớt hỏi: “Cái này… sẽ không trùng hợp… là anh chính là người nghèo kiết xác kia đi?”
“Em cứ nói ?” Còn vừa vặn nói qua ba chữ, Mạch Dao lại rõ ràng nghe được tiếng nghiến răng nghiến lợi.
Mạch Dao hoàn toàn tỉnh ngộ: “Tên quỷ nghèo kia là ác phụ hái thuốc của anh? Cho nên… anh lần lượt làm rơi 10 cấp của “một nhành độc tiếu” là vì… Cô ấy từng giết em?”
Sở Hạo khiêu mi cam chịu.
Chân tướng rõ ràng, Mạch Dao tâm tình thật tốt lại nhịn không được lẩm bẩm lẩm bẩm:
“Biến thái quả nhiên có dạng biến thái. Rõ ràng là thích khách, không nên ăn mặc như người thư sinh; rõ ràng là đại tài chủ không nên gọi là ‘ không bạc ’, ….này sao anh không gọi nơi này là ‘nơi đây không bạc ’ a…”
“Đồng – Mạch - Dao!” Nàng vẫn chưa xong… Sở Hạo rất buồn bực. Nếu sớm biết hôm nay sẽ bị giễu cợt như vậy, hắn nhất định sẽ không đặt 1 cái tên như vậy.
Mạch Dao ôm bụng mừng rỡ dừng lại không được, lại phút chốc cảm giác được cả người bị ôm từ phía sau. Nam tử cúi đầu âm thanh mang theo một chút hâm nóng ý quét qua một bên gò má nàng:
“Hiện tại thân thế cũng cho em điều tra, em cũng có thể yên tâm gả đi chứ?”
“Hả?” Mạch Dao nhất thời không biết hắn đang nói cái gì.
Sở Hạo trong mắt thoáng hiện lên một tia ranh mãnh vui vẻ:
“Em vừa rồi là đang tiến hành thanh tra tài sản trước hôn nhân, anh không để ý đâu”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.