Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 300: Đế Tiểu Vân tan nát cõi lòng (1)




Edit: Tiêu Tiêu
"Hôm nay Thần nhi và tiểu cô cô các nàng cùng nhau ra ngoài, trên đường đi có rất nhiều người tặng hoa cho tiểu cô cô và Sở tỷ tỷ, các nàng còn nói, hoa tươi là đưa cho người mình yêu nhất." Thân thể Bạch Tiểu Thần mềm mềm nho nhỏ ghé vào ngực Bạch Nhan, "Mẫu thân là người Thần nhi yêu nhất, cho nên, Thần nhi tặng hoa cho mẫu thân, đương nhiên, nếu mẫu thân có thể sinh cho Thần nhi một tiểu muội muội, Thần nhi nhất định sẽ bảo vệ muội muội."
Bạch Nhan nhận cành đào Bạch Tiểu Thần đưa tới, ôm bánh bao nhỏ trước mặt vào trong ngực.
Thân thể của hắn nho nhỏ, mềm mềm, thơm thơm, cũng làm mi tâm Bạch Nhan trước kia nhíu chặt giờ nới lỏng.
"Những lời này, là ai dạy ngươi nói?" Bạch Nhan đặt hoa đào trước mũi, ngửi nhẹ hương thơm.
Kia mùi thơm mê người để hắn khóe môi giương lên, giống như cười mà không phải cười nhìn xem thiếp ở trên người bánh bao nhỏ.
"Mẫu thân, " Bạch Tiểu Thần tức giận phồng má, "Đây đều là lời xuất phát từ nội tâm Thần nhi, mẫu thân thế mà hoài nghi Thần nhi."
"Ba bàn thịt Đông Pha?"
Bạch Nhan cười nhẹ nhàng.
Vừa nghe đến lời này của Bạch Nhan, Bạch Tiểu Thần lập tức lên mặt: "Mẫu thân hoài nghi đúng, những lời vừa rồi, đều là tiểu cô cô bảo ta nói."
Đáng thương cho Đế Tiểu Vân, nghiễm nhiên không biết, chỉ là ba bàn thịt Đông Pha, liền làm Bạch Tiểu Thần bán đứng nàng...
"Ngươi cách xa nàng và Sở Y Y một chút, miễn cho các nàng lúc đi chơi gái cũng mang ngươi đi, nếu làm hư ngươi, ta sẽ đánh chết các nàng."
Đừng tưởng rằng nàng không biết, hai nha đầu kia thường xuyên thừa dịp nàng không ở sẽ đến Phượng Lâu tìm nữ nhân, nếu như lại để Bạch Tiểu Thần cùng hai người bọn họ đơn độc ở chung, rất dễ dàng bị các nàng làm hư.
"Thần nhi nghe mẫu thân."
Bạch Tiểu Thần nhu thuận nhẹ gật đầu, trong đôi mắt to sáng rực sáng lại hiện lên một tia sáng giảo hoạt.
Ngay lúc Bạch Nhan muốn tiếp tục dặn dò đôi câu, nàng bỗng nhiên cảm giác được một đôi con ngươi lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng.
Cái loại cảm giác này... tựa như có một con rắn độc quấn chặt lấy cổ của nàng, rất không thoải mái.
"Mẫu thân, sao thế?" Bạch Tiểu Thần nâng lên đôi mắt ngây thơ, không chớp nhìn Bạch Nhan.
Bạch Nhan ôm thật chặt thân thể mềm mại của Bạch Tiểu Thần, ánh mắt quét qua, liền trông thấy bụi cỏ cách đó không xa trong nằm sấp một con rắn dài màu xanh.
Thanh Xà phun lưỡi thật dài, con mắt gian ác nhìn chằm chằm Bạch Nhan, trong ánh mắt của nó ngậm lấy ghen ghét, phẫn nộ... Cùng không cam lòng.
Nếu như chỉ xem bề ngoài, đây chỉ là một con Thanh Xà tầm thường mà thôi, nhưng cảm xúc trong đáy mắt nó rõ ràng như thế, không khác lắm so với yêu thú.
Nhưng làm sao yêu thú lại xuất hiện ở chỗ này?
Đang lúc Bạch Nhan suy nghĩ, tiếng bước chân nhẹ nhàng tiếng từ tiền phương ngoài viện truyền đến.
Nghe được bước chân kia, Thanh Xà nhanh chóng chui vào bụi cỏ, sau nửa ngày liền đã biến mất không thấy gì nữa.
"Tẩu tử."
Đế Tiểu Vân thật nhanh đi tới, đột nhiên, trong không khí, một khí tức nhạt nhòa đến nỗi có thể bỏ qua lập tức bay vào chóp mũi, để cước bộ của nàng bỗng dưng ngừng lại, mày xinh đẹp nhăn lại, nghi ngờ nhìn về phía Thanh Xà biến mất.
"Thế nào?" Bạch Nhan nhíu mày hỏi.
"Không có gì."
Đế Tiểu Vân lắc đầu.
Khí tức kia quá yếu, yếu làm nàng không cách nào xác định có phải hay không nữ nhân kia...
Trước khi chưa xác định được, đừng nói chuyện này cho tẩu tử.
"Tẩu tử, " Đế Tiểu Vân rất mau quên chuyện này đi, cười hì hì tiến lên trước, "Chúng ta bao giờ trở về?"
"Lúc trước không phải ngươi muốn rời khỏi tầm mắt Đế Thương à? Thế nào, hiện tại lại dự định trở về?" Ánh mắt Bạch Nhan  sáng ngời, nụ cười bên môi dần dần sâu, "Hay là, các ngươi có chuyện gì giấu ta?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.