Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 281: Di vật của Lam Nguyệt




Edit: Tiên Vô Sắc
“Lâm tướng quân, ta cáo từ trước.”
Bạch Chấn Tường không để ý đến những thứ khác, tay gõ mạnh vào đầu, liền vội đi ra ngoài, thậm chí Vu lão phu nhân đã hôn mê cũng mặc kệ.
Vu Dung thấy Bạch Chấn Tường rời đi, tức đến dậm chân, bà ta đỡ Vũ lão phu nhân ngã dưới đất lên không nổi, muốn tìm người hỗ trợ.
Nhưng mọi người xung quanh thấy bà ta nhìn qua bọn họ, đều giả vờ không thấy, chính mình thưởng thức trà trên bàn.
“Ác giả ác báo.”
Lúc Ngụy Thanh đi đến bên cạnh Vu Dung, hừ lạnh một tiếng, rồi theo Bạch Tiêu nhanh chóng rời đi.

An Ninh cung.
Đàn hương an thần, yên tĩnh thoải mái.
Thái Hậu kéo tay Bạch Nhan, bước nhanh đi đến.
Chờ đi vào cung điện, lúc sau, bà ấy cho Bạch Nhan đợi thêm, vội vã đi vào nội các.
Sau nữa ngày, trên tay bà cầm một túi gấm bên trên thêu đồ án long phượng, đi tới bên cạnh Bạch Nhan.
“Hài tử, đây là đồ mẫu thân con năm đó lưu lại cho ai gia, nàng nói… nếu có một ngày, con trưởng thành, thì đem túi gấm này đưa cho con.”
“Di vật của mẹ con?” Bạch Nhan nao nao, cuối cùng vẫn nhận túi gấm từ tay Thái Hậu.
Mở túi gấm ra, lúc sau túi gấm được mở ra, Bạch Nhan liền từ trong túi lấy ra một tờ giấy.
Tờ giấy này đã ố vàng, hiển nhiên đã qua nhiều năm tháng, chữ viết ở trong giấy có chút phai đi, còn có thể nhìn được.
“Bạch Nhan nữ nhi của ta:
Thời điểm con thấy tin này, mẫu thân đoán chừng đã không còn ở đây nữa, có lẽ con với Tiêu nhi sẽ oán trách mẫu thân, nhưng mẫu thân…cũng không hối hận với lựa chọn này, nếu không, làm sao Tiêu nhi có thể sinh ra được?”
Nhìn tới đây, Bạch Nhan nhíu mày, Lam Nguyệt chỉ nhắc đến Bạch Tiêu, không lẽ…nàng không phải là nữ nhi của Lam Nguyệt?
Bạch Nhan bất giác lại nhìn xuống lần nữa.
“Nương biết, nương đã không còn nhiều thời gian, từ lúc nương vào Bạch gia, Vu gia lão phu nhân đã hạ độc ta, buồn cười là, chờ lúc ta phát hiện mình bị hạ độc, phụ thân con căn bản không tin nương, chỉ nguyện tin mẹ con Vu Dung.”
Tử thai?
Ngón tay Bạch Nhan run lên, nàng đột nhiên kịp phản ứng, có lẽ trên tờ giấy này chính là chân tướng mà nàng tìm kiếm!
“Kế tiếp, mẫu thân có chuyện muốn nói, con có thể không chấp nhận được, nhưng nương nhất định phải nói con. Trên thực tế, con không phải là con gái ruột của nương, năm đó một người có ân với nương, đáng tiếc lúc sau mới gặp lại nhau, lần đó nương gặp lại nàng, thân nàng toàn máu, ôm một đứa bé đứng trước mặt nương.
Đứa bé đó, chính là con! Nàng ấy cầu ta thay nàng chăm sóc con gái nàng, ta liền đồng ý, vốn định lấy danh dưỡng nữ để con xuất hiện, ai ngờ đêm xuống ta liền sinh, sinh ra lại là đứa bé chết, vì vậy ta liền đem đứa bé chết đó giấu đi, lấy con thay thế cho nữ nhi thân sinh của ta.
Việc này cha con không biết, ta sợ sẽ không đối xử tốt với con, nên giấu chuyện này đi.
Nhan nhi, nếu con về sau…rời khỏi Bạch gia, tuyệt đối đừng sửa họ, bời vì mẫu thân con cũng họ Bạch, đây là họ gia tộc mẹ con.”
Bạch Nhan chấn động, xem ra Lam Nguyệt sớm đã đoán được, sớm muộn cũng có một này nàng rời khỏi Bạch gia.
Nàng càng hiểu rõ, đợi bà ấy chết đi, Bạch Chấn Tường tất nhiên sẽ không đối tốt với nàng cùng Tiêu nhi.
“Nhan nhi của mẹ, mặc dù con không phải là con gái ruột của mẫu thân, nhưng mẫu thân cũng rất yêu con, cũng không thể bỏ con cùng Tiêu nhi rời đi đươc…Nhưng các con còn quá nhỏ, quá nhiều chuyện, đều không thể cho các con biết, bây giờ nương chỉ cầu một chuyện, mẫu thân làm ông ngoại con bà ngoại con còn có cữu cữu mất mác quá nhiều, nếu có cơ hội, chỉ mong nữ nhi của ta có thể cho Nhị lão an ủi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.