Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 271: Vạch trần (4)




Edit by Tiên Vô Sắc
Tê!
Đám người hung hăng hút vào ngụm khí lạnh, ánh mắt bọn hắn nhìn Bạch Nhan tràn đầy không thể tin được.
Thì ra năm đó Bạch Nhan thất thân, là do Bạch Nhược hại! Khi đó nàng ta mới lớn bao nhiêu? Cũng chỉ mới mười mấy tuổi, mà có tâm tư độc ác như vậy?
“Ngươi nói bậy!” Bạch Nhược điên cuồng xông lên, nhưng chưa tới trước mặt Liễu Nhi thì bị hai thị vệ ngăn lại.
Liễu Nhi cắn răng: “Thái Tử Phi, thời gian ngươi hạ sinh hoàng trưởng tôn chỉ gả cho Thái tử mới 6 tháng, lại sinh hắn ra như đủ tháng, ngưới bên ngoài công bố ngươi sinh non, bời vì trời cao chiếu cố, hoàng trưởng tôn mới được sinh ra an toàn.”
“Trên thực tế, ngươi cùng Thái tử trước khi thành hôn đã sớm tằng tịu với nhau, ngươi mang thai, lại mỹ danh nói thay mặt đại tiểu thư gả.”
Hai con ngươi Bạch Nhược huyết hồng, nhìn chòng chọc vào Liễu nhi: “ Ta đối với ngươi không tệ, ngươi vì sao lại muốn hại ta?”
“Không tệ với ta? Ngươi vì để cho ta toàn tâm toàn ý làm việc, giết đệ đệ ta, để ta tránh khỏi lo âu vì ngươi mà bán mạng, đây chính là ngươi nói không tệ với ta?”
Đáy mắt Liễu Nhi một mảnh căm hận, nếu không phải Thương Vương nói nguyên nhân cái chết của đệ đệ cho nàng, nàng cũng biết Thái Tử Phi lại độc ác như vậy.
“Ngươi…Ngươi nói bậy!”
Trong mắt Bạch Nhược hiện lên một đạo kinh hoảng.
Không có khả năng, nàng làm chuyện này mười phần bí mật, vì sao Liễu Nhi lại biết?
“Huống chi, ta biết nhiều bí mật của ngươi, nên ngươi muốn giết ta,” Liễu Nhi lạnh lùng cười một tiếng, “May mắn người Thương Vương xuất thủ cứu ta, mới khiến cho ta có cơ hội vạch trần gương mặt giả của ngươi.”
Nàng thấy ánh mắt phẫn nộ của Bạch Nhược chậm rãi quay người, mặt nhìn về phía Nam Cung Dực: “Thái tử điện hạ có biết Hoàng Hậu nương nương chết như thế nào không? Bà ấy là bị Thái Tử Phi hại chết! Ngày đó, nô tỳ ở bên ngoài lãnh cung vì canh chừng cho Thái Tử Phi.”
“Cái gì?”
Một câu nó đó, để Nam Cung Lân bạo khởi, nắm tay của hắn khanh khách rung động, nghiến lợi cắn răng nhìn về phía Bạch Nhược: “Bạch Nhược, có phải Liễu Nhi nói thật không?”
“Thái tử,” Bạch Nhược cắn môi, lê hoa đái vũ, “Tiện nha đầu này trước kia mạo phạm thiếp, trong cơn tức giận bị thiếp trục xuất khỏi phủ Thái tử, nàng ta sinh lòng oán hận mới trả thù, thiếp sao có thể hại chết mẫu phi?”
Ánh mắt Nam Cung Cung Dực lần nữa chuyển qua Liễu Nhi, con ngươi trầm xuống: “Ngươi nói là Bạch Nhược hại chết mẫu phi? Nàng làm như vậy có tốt chỗ nào?
“Thái tử có nhớ kỹ Hoàng Hậu ngày đó hạ ý chỉ? Ý chỉ đó chính là do Thái Tử Phi giật dây, kết quả dẫn đến đại họa, Hoàng Hậu nương nương muốn kéo Thái Tử Phi xuống nước nhưng bị Thái Tử Phi phát hiện, Thái Tử Phi mới hung ác hạ sát thủ.”
Trên thực tế, Hoàng Hậu không muốn kéo Thái Tử Phi xuống nước, dù sao Bạch Nhược cũng là mẫu thân cháu trai bà.
Nhưng Bạch Nhược đã quen cẩn thận, so có thể cho dạng uy hiếp này tôn tại? Vì vậy mới động thủ hại Hoàng Hậu.
“Bạch Nhược! Ngươi nói cho ta, Liễu Nhi có phải nói thật không?”
Nam Cung Dực hít vào một hơi thật sâu, trong ánh mắt hắn đầy đau thương cùng với giận dữ.
Hắn không nghĩ tới, nữ nhân cùng mình cùng giường chung gối nhiều năm như vậy, lại có lòng dạ rắn rết như thế.
“Không phải, Thái tử, chàng phải nghe ta giải thích, là Liễu Nhi hãm hại thiếp.” Bạch Nhược đáng thương khóc thê thảm, vốn là mặt tuyết trắng càng như giấy mỏng trong suốt, thanh âm nàng ủy khuất để bất luận kẻ nào nghe mà không thể không rung động.
Nam Cung Dực hồ nghi, chẳng lẽ...Thật là Liễu Nhi hãm hại nàng ấy? Hay là tất cả đều là mưu kế của Đế Thương với Bạch Nhan?
“Thái tử,” Nhìn thấy Nam Cung Lân có chút buông lỏng, Liễu Nhi cuối đầu xuống, nói: “Nô tỳ có một chuyện cuối cùng muốn nói, chính là chân tướng vạn thú triều tông! Lúc trước nô tỳ bẩm báo dị tượng này cho Thái Tử Phi, Thái Tử Phi lập tức để nô tỳ tuyên truyền ra ngoài, công bố…vạn thú triều tông là vì cung nghênh hoàng trưởng tôn xuất thế.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.