Y Đạo Quan Đồ

Chương 1139: Phản loạn (1)




"Đừng nói phản bội với tôi. Tôi đã sớm chán ghét sự dối trá của Kim gia các anh rồi, chán ghét vẻ mặt cao cao tại thượng tự cao tự đại của các anh, Kim Thượng Nguyên, lúc trước khi tôi được gả vào Kim gia, anh là người phản đối kịch liệt kịch liệt, những năm gần đây anh chưa bao giờ hoà nhã với tôi, cảm thấy cạnh cửa của Kim gia cao quý lắm à?" Giọng nói của Thôi Hiền Châu âm lãnh tới đáng sợ.
Kim Thượng Nguyên nói: "Thôi Hiền Châu, cô hận tôi, hận Kim gia, nhưng Mẫn nhi chỉ là một đứa nhỏ vô tội, cô thả nó đi!"
Thôi Hiền Châu lắc đầu, cô ta bỗng nhiên móc súng lục ra nhắm vào đầu Kim Thượng Nguyên, Kim Mẫn Nhi thét to: "Đừng!" Cô ta muốn xông lên bảo vệ bác cả. Trước khi Thôi Hiền Châu nhấn cò, họng súng đã lệch khỏi quỹ đạo, viên đạn bắn trúng vai Kim Thượng Nguyên, máu tươi từ máu tươi từ vai Kim Thượng Nguyên túa ra, thấm ướt vai y, nhưng trong ánh mắt của Kim Thượng Nguyên vẫn không thấy bất kỳ vẻ sợ hãi nào.
Thôi Hiền Châu nói: "Kim gia chỉ có một công chúa, ha ha, các anh rất quan tâm tới cô ta, tất cả mọi người đều yêu chiều cô ta, không ai dám cảm thương công chúa, thậm chí bình thường cũng không có nam nhân nào dám liếc cô ta một cái." Hai mắt của cô ta đảo quanh, nghĩ ra một ý đồ ác độc, cô ta nói với binh lính bên cạnh: "Kim Mẫn Nhi có xinh đẹp hay không?"
Mấy binh lính không dám nói lời nào.
Thôi Hiền Châu giọng the thé nói: "Trả lời tôi!"
Mấy binh lính cơ hồ đồng thời gật đầu.
Thôi Hiền Châu nói: "Có muốn có cô ta không? Hiện tại tôi sẽ cô ta cho các anh."
Mặt Kim Mẫn Nhi trở nên tái nhợt, đồng tử xinh đẹp bởi vì hoảng sợ cực độ mà co rút lại. Kim Thượng Nguyên giận dữ hét: "Súc sinh, cô không thể đối đãi Mẫn nhi như vậy được!"
Thôi Hiền Châu lắc đầu nói: "Tôi muốn cô tận mắt chứng kiến, tiểu công chúa cao cao tại thượng, không thể xâm phạm của Kim gia bị nam nhân chà đạp như thế nào, biến thành một dâm phụ như thế nào!" Nói xong câu đó, cô ta xoay người đi ra cửa.
Cửa phòng đóng lại phía sau Thôi Hiền Châu, sáu binh lính bên trong liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt của bọn họ chiếu lên trên người Kim Mẫn Nhi, đồng thời lộ ra nụ cười dâm tà.
Một gã binh lính bước về phía Kim Mẫn Nhi đầu tiên, Kim Thượng Nguyên giống như một con sư nổi giận, liều lĩnh đứng lên, dùng đầu húc đối phương, nhưng lại bị tên binh lính đó đá trúng bụng, mấy người khác cũng điên cuồng mà tóm lấy y rồi ném ra xa, sau đó thì nhấc chân điên cuồng đá lên người Kim Thượng Nguyên.
Kim Mẫn Nhi vung quyền đánh về phía tên binh lính kia, tên đó tóm lấy cổ tay cô ta rồi cười gằn nói: "Tôi thích nữ nhân dã man một chút!"
" Buông ra!" Kim Mẫn Nhi mắt phượng trợn tròn.
Hai binh lính khác cũng đi về phía cô ta.
Kim Thượng Nguyên lớn tiếng hét lên: "Tha cho cô ta, tha cho cô ta, tôi có thể cho các anh tiền."
Lúc này tiền tài tựa hồ đã mất đi sức hoặc đối với mấy binh lính này.
Kim Mẫn Nhi liều mạng giãy dụa, cô ta muốn lao về phía cửa sổ, thà nhảy lầu mà chết cũng phải bảo vệ sự trong sạch của mình. Nhưng cô ta mới chạy ra được hai bước thì đã bị một gã binh lính ngáng chân ngã xuống đất, hai binh lính mỗi người kéo một chân của cô ta ra sau, mấy người nhe răng cười.
Kim Thượng Nguyên giống như Phong Ma, bỗng nhiên cắn vào tai binh lính bên cạnh, dùng hết khí lực toàn thân, y nghe thấy tiếng xương sụn vỡ vụn của binh lính đó, cảm thấy máu của hắn chảy vào miệng mình, tên binh lính đau quá dùng báng súng đập lên mặt Kim Thượng Nguyên.
Kim Mẫn Nhi thét to: "Bác cả."
Một gã binh lính xông lên ấn lên vai cô ta.
" Buông ra!" Một giọng nói phẫn nộ gầm khẽ, tên binh lính đang tóm lấy vai Kim Mẫn Nhi quay đầu lại, hắn nhìn thấy một quyền đầu đang phóng to trước mặt, sau đó nghe thấy tiếng xương đầu của mình và quyền đầu của chỉ một quyền va chạm - tiếng xong vỡ vang lên, hắn nhìn thấy óc và máu tươi nhanh chóng ùa vào hốc mắt của mình, tầm nhìn lập tức biến thành một mảng hắc ám, sau đó thì thân thể hắn mềm nhũn ngã xuống.
Trương đại quan nhân chạy thoát từ trong đạn và lựu đạn thay nhau oanh tạc giống như thiên thần buông xuống xuất hiện bên trong phòng giám hộ, hắn từ bên hông của binh lính binh lính rút mã tấu ra, dùng tốc độ kinh người vọt tới trước mặt hai gã đang túm Kim Mẫn Nhi, một đao cắt cứt cổ họng của một gã binh lính, máu tươi như thác nước phun ra. Trương Dương lật tay đâm quân đao vào tim của một gã binh lính khác, rồi nhanh chóng rút mã tấu ra, ném mạnh về phía một gã khác đang cầm súng, gã binh lính đó ngã phịch xuống đất.
Hai gã binh lính Còn lại vội vàng nâng súng chuẩn bị bắn, nhưng động tác của Trương Dương nhanh hơn xa sức tưởng tượng của bọn họ, trong giây lát đã tới trước mặt bọn họ, hai tay phân biệt chế trụ cổ họng của bọn họ, dùng sức bóp mạnh, bóp nát cổ họng của hai người.
Không đến một phút đồng hồ, Trương đại quan nhân đã giải quyết xong toàn bộ sáu gã binh lính trong phòng, hắn giận đám người này có ý đồ mạo phạm Kim Mẫn Nhi, xuống tay không chút lưu tình, một người sống cũng không lưu lại.
Kim Mẫn Nhi khóc lóc nhào vào trong lòng Trương Dương, Trương Dương ôm Kim Mẫn Nhi, trấn an: "Không sao rồi, có tôi ở đây, cô sẽ không sao cả!" Hắn từ dưới đất nhặt lên một khẩu súng giao cho Kim Mẫn Nhi, tới bên cạnh Kim Thượng Nguyên, nhìn thấy Kim Thượng Nguyên mặt đầy máu đã đánh cho ngất đi, Trương Dương ấn huyệt nhân trung của y, giúp Kim Thượng Nguyên tỉnh lại, Kim Thượng Nguyên nhìn thấy Trương Dương đến, cháu gái thì bình yên vô sự, không khỏi vui quá mà khóc.
Trương Dương điểm huyệt cầm máu giúp Kim Thượng Nguyên, nói khẽ: "Chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi này, bên ngoài có mấy trăm binh, đã vây chặt nơi này rồi."
Kim Thượng Nguyên nói: "Trương Dương, anh dẫn Mẫn nhi đi thôi, tôi ở lại!"
Kim Mẫn Nhi nói: "Không, muốn đi thì đi cùng, cháu sẽ không để bác ở lại một mình."
Trương Dương cởi quần áo của binh lính ra, chọn lựa ba bộ sạch sẽ, để bọn họ thay, mình cũng thay một bộ, tới gần cửa sổ rồi nhìn xuống, thấy bốn phía đại lâu đều có binh lính canh giữ, muốn không kinh động những người này lặng lẽ rời khỏi căn bản là không có khả năng.
Trương Dương nói khẽ: "Chúng ta chỉ có giết ra ngoài thôi." Sáu gã binh lính đã chết để lại không ít vũ khí và đạn dược, sau khi hắn phân phối vũ khí thì nói với Kim Mẫn Nhi: "Tôi đi trước, cô phía sau, Kim tiên sinh ở giữa."
Kim Mẫn Nhi kéo chốt an toàn, trải qua thời khắc kinh hồn vừa rồi, cho tới bây giờ cô ta vẫn chưa hoàn hồn.
Hướng cười cười với cô ta, nháy nháy mắt, ra hiệu cho bọn họ ở trong phòng chờ, sau đó thì mở cửa ngông nghênh đi ra.
Ngoài cửa có hai gã binh lính đang gác, vừa rồi động tĩnh bên trong bọn họ cũng nghe thấy một ít, nhưng chỉ cho rằng đồng bạn của mình đang làm chuyện tốt, trên mặt đều mang theo vẻ ám muội, nhìn thấy Trương Dương cúi đầu đi ra, một người trong đó dùng tiếng Hàn nói: "Các anh chơi đủ chưa, đủ rồi thì tới lượt chúng tôi."
Trương đại quan nhân ngẩng đầu, hai người nhìn thấy khuôn mặt của hắn thì không khỏi kinh ngạc vạn phần, Trương đại quan nhân một đao đâm vào hốc mắt của một người, sau đó dùng thế sét đánh không kịp bưng tai tóm lấy đầu người còn lại, vặn ngược chiều kim đồng hồ, rắc một tiếng, bẻ gẫy cổ hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.