Ở đây đều là người quen, nhìn thấy Trương Dương tiến vào, bầu không khí lập tức trở nên sinh động, Từ Bưu làm khó dễ đầu tiên: "Bí thư Trương, anh làm quan càng lúc càng lớn, cũng càng lúc càng kiêu, đã sớm quên mất đám bạn bè cũ này rồi."
Trương đại quan nhân chắp tay xin tha: "Các vị lãnh đạo, các vị đại nhân, không có sự dẫn dắt và giúp đỡ của các ngài, nào có tiểu nhân hôm nay, Trương Dương có lễ!" Thằng cha này cực kỳ thuần thục vái mấy cái, chọc cho cả đám người bật cười.
Từ Bưu kéo cánh tay hắn, mời hắn ngồi xuống giữa mình và Tôn Đông Cường.
Tôn Đông Cường trước tiên rót một ly cho Trương Dương, Từ Bưu nói: "Uống đi rồi nói."
Trương đại quan nhân cười nói: "Tôi cũng không sợ uống rượu, nhưng uống thì cũng phải uống cho minh bạch, vậy, ai có thể nói cho tôi biết hôm nay ngồi đây uống rượu vì cái gì không."
Phó thị trưởng Thường vụ Tào Hướng Đông nói: "Anh cứ uống xong đi rồi sẽ khắc biết."
Trương đại quan nhân rất sảng khoái, cầm cái chén trước mặt lên ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch, nhận được tiếng khen hay của cả bàn.
Tiếu Minh nói: "Hôm nay là Đông Cường làm ông chủ, đặc biệt chúc mừng thị trưởng Tào."
Trương đại quan nhân lập tức minh bạch, hắn cười nói: "Vừa nhắt tới chuyện này, tôi cũng nên kính thị trưởng Tào một ly, chúc mừng ngài được thăng chức!"
Tào Hướng Đông bật cười: "Tôi đã quá rồi, trăm ngàn lần đừng làm chuyện ăn mừng linh tinh làm gì cả, Đông Cường, không phải tôi phê bình anh, nhưng chuyện này anh làm có chút hơi quá rồi." Tuy rằng là phê bình Tôn Đông Cường, nhưng khóe môi lại mang theo ý cười cực kỳ thưởng thức.
Đỗ Thiên Dã được điều tới Tân Hải, Tả Viên Triêu tiếp nhận chức vụ bí thư thị ủy, Tào Hướng Đông đương nhiên trở thành đại thị trưởng của Giang Thành, phó bí thư thị ủy thành phố Giang Thành, giờ ở Giang Thành là nhân vật số hai sau Tả Viên Triêu, cho nên đám cấp dưới này tổ chức ăn mừng cho y cũng là chuyện trong tình lý.
Trương đại quan nhân cũng không thích loại xã giao này, Tôn Đông Cường làm chủ, tính mục đích của thằng cha này khá rõ ràng, là nịnh bợ Tào Hướng Đông, bảo trì nhất trí với Tào Hướng Đông, nhớ ngày đó, chủ nhiệm hội đồng nhân dân Triệu Dương Lâm, cũng là bố vợ của hắn khi còn tại vị từng phát sinh mâu thuẫn với Tả Viên Triêu, hiện giờ Tả Viên Triêu đã là bí thư thị ủy, chưa chắc sẽ trọng dụng con rể của Triệu Dương Lâm, Tôn Đông Cường vội vàng dựa vào cây đại thụ Tào Hướng Đông này, cũng là lựa chọn không tồi.
Trương Dương sớm đã rời xa trung tâm chính trị Giang Thành, đối với đám người này mà nói, hắn đã hoàn toàn trở thành một người ngoài cuộc, thật ra đa số người đều nghe nói chuyện Trương Dương và Sở Yên Nhiên chia tay, bởi vì chuyện này mà vầng sáng chính trị trên người Trương Dương đã suy yếu hơn rất nhiều so với trước đây. Hắn đã không còn là con rể của bí thư tỉnh ủy, mua bán không được còn nhân nghĩa thường thường chỉ tồn tại trong truyền thuyết, rất nhiều người đều nghe nói sau khi Trương Dương và Sở Yên Nhiên chia tay, hiện tại ngày tháng cũng không sung sướng gì.
Trương Dương kính rượu một vòng, mỗi người đều uống hai. Hắn vốn cho rằng Tả Ủng Quân sẽ tới kính rượu, nhưng Tả Ủng Quân cuối cùng vẫn không tới, nếu dựa theo cấp bậc mà nói thì Tả Ủng Quân là phải tới, có điều hiện tại y đã là anh trai của bí thư thị ủy, tất nhiên không cần phải nhìn sắc mặt của đám người này.
Bữa cơn này kết thúc rất sớm, thậm chí không đợi Trương đại quan nhân đề xuất cáo từ thì Tào Hướng Đông đã đề nghị rồi.
Trương Dương tiễn bọn họ tới ngoài cửa lớn của khách sạn, Tào Hướng Đông không hề nóng lòng muốn đi, mà là đứng ở cạnh ô tô của mình tán gẫu với Trương Dương.
Vĩnh viễn đừng xem thường biến hóa từ phó chức đến chính thức, hiện tại Tào Hướng Đông đã có lột xác rõ rệt, so với trước đây thì càng nói nhiều hơn. Hắn vô cùng chú ý tới chuyện Viên Hiếu Công tới Đông Giang nhậm chức, hỏi một số tình huống mới nhất của Bắc Cảng, vì thế Trương Dương lại phát hiện một cái biến hóa của y, trước đây bất kể hắn gợi ý như thế nào, Tào Hướng Đông cũng không muốn chủ động nhắc tới chuyện của Bắc Cảng, hiện tại không ngờ lại chủ động nhắc tới.
Đứng trước cửa hàn huyên với Tào Hướng Đông hơn mười phút, y mới lên xe rời đi.
Trương Dương vốn định trở về thì nhìn thấy Tả Hiểu Tình và đám bạn học cùng nhau đi ra, Trương Dương cười cười đi tới.
Hồng Linh nói: "Bí thư Trương, đừng trách chúng tôi không đợi anh, chúng tôi cho rằng anh tiếp lãnh đạo nên không muốn về."
Trương Dương cười nói: "Lãnh đạo có quan trọng đến mấy cũng không quan trọng bằng bạn học."
Hồng Linh nói: "chúng tôi đã hẹn ngày mai cùng tới núi Thanh Đài, anh đi không?"
Trương đại quan nhân cũng không phải không muốn đi, nhưng người trong quan trường thân bất do kỷ, hắn nhìn về phía Tả Hiểu Tình, thấy vẻ chờ mong trong con mắt sáng ngời của Tả Hiểu Tình, hắn cười cười: "Không được rồi, tôi buổi chiều hôm nay là phải về, ở Tân Hải có nhiều việc lắm."
Ánh mắt của Tả Hiểu Tình lập tức ảm đạm rồi, cô ta quay mặt đi, nhìn về phía hồ Nhã Vân mênh mông ở đằng xa.
Trương Dương nói: "Mọi người nếu có thời gian thì tới Tân Hải làm khách nhé, đến đó rồi tôi mời mọi người ăn hải sản."
Hồng Linh lập tức hưng phấn: "Thật ư, tôi nhớ kỹ rồi đó, anh phải từng thời từng khắc chuẩn bị sẵn sàng, chúng tôi tùy thời đều có thể giết tới đó."
Khi Tả Hiểu Tình chuẩn bị rời đi, Trương Dương gọi cô ta lại, hắn luôn cảm thấy rời đi như vậy hình như thiếu chút gì đó, giữa hắn và Tả Hiểu Tình trở thành người yêu cũng được, trở thành bằng hữu cũng được, nhưng thật sự không nên trở thành người qua đường.
Trước mặt cha mẹ và nhiều người như vậy bị Trương Dương lưu lại, Tả Hiểu Tình ít nhiều lộ ra có chút ngượng ngùng có chút ngượng ngùng, nhưng cô ta cuối cùng vẫn ở lại.
Tưởng Tâm Tuệ tất nhiên sẽ không hỏi đến chuyện của con gái, nằm ngoài dự đoán mọi người là Tưởng Tâm Tuệ cũng không, tất cả mọi người đi rồi, chỉ Tả Hiểu Tình lưu lại.
Thời tiết sau trưa có chút khô nóng, Trương Dương đề nghị bọn họ đi tới lương đình cạnh hồ ngồi.
Hai người một trước một sau đi tới, Tả Hiểu Tình đi rất nhanh, như là đang trốn tránh, nhưng cô ta lại biết rõ mình muốn đi chậm lại.
Trương đại quan nhân không nhanh không chậm đi theo phía sau Tả Hiểu Tình, nhìn bộ pháp nhẹ nhàng như linh dương mà mà tràn ngập tiết tấu của cô ta, năm năm thời gian chợt như lướt qua, ngay cả hắn cũng không biết giữa bọn họ rốt cuộc đã thay đổi bao nhiêu.
Trước lương đình là hồ sen, Tả Hiểu Tình nhìn mảng sen màu xanh, mong chờ màu xanh trữ tĩnh này có thể giúp cô ta bình phục tâm tình, nhưng ánh mắt của cô ta lại có ý mà như vô ý nhìn lên cái búp mầu hồng khiến tim người ta đập nhanh này.
Trương đại quan nhân chắp tay sau lưng, nhìn hồ sen rồi nói khẽ: "Cô vừa rồi không ngờ không xin phép mẹ."
Những lời này khiến Tả Hiểu Tình cảm thấy thằng cha này vẫn như cũ, không hề thay đổi, vẫn vô liêm sỉ giống như năm đó, cô ta lấy hết dũng khí lườm Trương Dương một cái: "Tôi vì sao phải xin phép mẹ tôi?" Sau khi hỏi xong, trong lòng bản thân cô ta cũng đã có đáp án, Trương Dương hiển nhiên là đang nói mình trước đây không có chủ kiến, chuyện gì cũng phải nghe theo mẹ.
Trương đại quan nhân cười hắc hắc một tiếng, không nói gì.
Tả Hiểu Tình gắt: "Lòng dạ hẹp hòi."
Trương đại quan nhân lại cười hắc hắc.
Tả Hiểu Tình nói: "Trừ cười anh không biết nói gì nữa à?"
Trương Dương nói: "Vừa rồi cảm thấy có rất nhiều lời muốn nói với cô, nhưng lúc này lại không biết nên nói gì?"
Tả Hiểu Tình nói: "Có thể là do lâu rồi không gặp."
Trương Dương nói: "Thật thực sự không trở về nước Mỹ nữa à?"
Tả Hiểu Tình nói: "Không biết!"
Trương Dương nói: "Không đi cũng tốt, thật ra ở trong nước rất thiếu bác sĩ."
Tả Hiểu Tình nói: "Ở nước ngoài càng lâu thì liền cảm giác trong lòng mình càng bối rối."
" Vì sao lại có loại cảm giác này?"
Tả Hiểu Tình lắc đầu: "Tôi cũng không rõ lắm, cảm giác mình sống không chân thực, tựa như một mảng bèo, gió thổi đến chỗ nào thì tôi liền bay tới chỗ đấy." Trong con mắt sáng của cô ta lóe lên sóng mắt thương cảm.
Trương Dương nhớ tới đoạn thời gian trước đây bọn họ ở bên nhau. Khi đó hắn vừa mới tới thời đại này, sự ôn nhu và quan ái của Tả Hiểu Tình khiến nội tâm xốc nổi và sợ hãi của hắn nhanh chóng yên ổn lại, nhưng bọn họ cuối cùng vẫn chia tay, nếu Tả Hiểu Tình lúc ấy kiên cường hơn hơn một chút, như vậy kết quả có lẽ sẽ không như hiện tại, Trương Dương nói: "Sau khi Trở về có phải an tâm hơn rất nhiều hay không?"
" Tôi không biết, tôi không biết lần này trở về có phải là chính xác hay không, nhưng tôi vẫn lựa chọn trở về." Tả Hiểu Tình ý thức được rõ rằng mình đang muốn tìm cái gì.
Trương Dương cười cười. Nheo mắt lại nói: "Dương Siêu Phàm kia là bạn học của cô à?"
Tả Hiểu Tình nói: "Chỉ là sư huynh. Tôi và hắn không có gì..." Nói xong câu đó Tả Hiểu Tình lại có chút hối hận, mình vì sao phải giải thích với hắn.
Trương Dương nói: "Hiểu Tình, lần này định ở lại trong nước bao lâu?"
Tả Hiểu Tình nói khẽ: "Không biết. Trong khoảng thời gian này tạm thời làm việc ở bệnh viện của giáo thụ Vu, chờ kỳ nghỉ hè qua rồi tôi sẽ cân nhắc xem rốt cuộc là ở lại trong nước hay là trở về nước Mỹ."
Trương Dương gật đầu: "Chuyện này vẫn phải do bản thân cô quyết định."
Nghe thấy những lời này của Trương Dương, trong lòng Tả Hiểu Tình hiện ra một tia mất mát khôn kể, cô ta nhìn thoáng qua lá sen đong đưa trong gió, nói khẽ: "Tôi nên đi rồi!"