Y Đạo Quan Đồ

Chương 1115: Biến thiên (1)




Đám người vốn nói chuyện đang vui, nhưng đột nhiên lại trở nên yên tĩnh, một lúc sau mới nghe thấy một giọng nói kinh hỉ của Hồng Linh: "Trương Dương!"
Trương đại quan nhân căn bản không ngờ lại gặp đám bạn học thực tập năm đó ở đây. Càng không ngờ nữ lang xinh đẹp đi giữa chính là Tả Hiểu Tình đi du học ở nước Mỹ, Trương Dương không cô ta trở về từ khi nào, tình cảnh trước mắt nhất định là bạn học tụ hội.
Nhìn thấy Trương Dương, trong mắt đẹp của Tả Hiểu Tình rõ ràng hiện lên một tia hoảng loạn, tuy rằng cô ta và Trương Dương đã chia tay được một đoạn thời gian, thậm chí cô ta cho rằng bóng dáng của Trương Dương đã sớm phai nhạt trong mình rồi, nhưng mỗi lần gặp lại. Cô ta lại kìm lòng không đậu mà tim đập mạnh hơn, cô ta lúc này ý thức được, mình từ đầu đến cuối không hề quên Trương Dương, hắn là mối tình đầu của cô ta. Cũng là người yêu mà cô ta cho tới bây giờ vẫn nhớ mãi không quên.
Giữa bọn họ là lâu ngày gặp lại, trong trí nhớ của bọn họ, mấy năm nay, bọn họ mỗi một lần gặp nhau đều là lâu ngày gặp lại. Nhưng mà trong lòng Tả Hiểu Tình vẫn cảm thấy ấm áp, cô ta giống như là về lại lúc lần đầu gặp Trương Dương. Giống như về lại năm năm trước, trở lại thời bọn họ còn ngây ngơ, trở lại năm tháng của mối tình đầu, nếu nói khi đó là mẹ cô ta khống chế tình cảm của cô ta, thì hiện tại lại là lý trí của cô ta đang khống chế cô ta.
Trương đại quan nhân nhìn Tả Hiểu Tình. Phát hiện nhiều năm như vậy cô ta vẫn không hề thay đổi, thời gian đã khiến cô ta trở nên thành thục. Nhưng không hề lưu lại bất kỳ dấu về nào trong đôi mắt tinh thuần của cô ta, Trương Dương bật cười, ánh mắt lướt qua Tả Hiểu Tình, tới trên mặt Hồng Linh: "Hay nhỉ, mọi người tụ tập mà không ngờ không gọi tôi."
Hồng Linh nói: "chúng tôi là bạn học viện y học Giang Thành tụ hội, anh là vệ giáo, hơn nữa. Hiện tại anh là bí thư thị ủy Tân Hải quyền cao chức trọng, đám bạn họ chúng tôi nào dám trèo cao." Khi Hồng Linh nói chuyện vẻ mặt tươi cười. Cô ta hiện tại phụ trách tiêu thụ ở nhà máy dược Giang Thành, cũng là một trong những quản lý cao cấp của nhà máy dược, đối với vị học đệ ngày xưa này, Hồng Linh thực sự bội phục từ đáy lòng. Đồng thời còn có một chút kiêng kị, mặc dù đang nói đùa, nhưng những lời này cũng xuất phát từ thật tâm.
Trần Quốc Vĩ nói: "Bí thư Trương, khéo vậy, ngài sao lại ở đây?" Vị bạn cùng phòng ngày xưa này của Trương Dương hiện giờ khi đối mặt với Trương Dương, nói chuyện cũng đầy cung kính, cảm giác ưu việt của mình năm năm trước cũng không còn lại chút gì.
Trương Dương cười nói: "Chúng ta năm đó đều thực tập chung một bệnh viện, tôi tuy rằng là vệ giáo sinh, nhưng cũng là học đệ của các vị, thế nên đừng bí thư dài bí thư ngắn làm gì, tôi là cán bộ cấp ban huyện thôi, không tính là gì cả." Hắn đi đến trước mặt Tả Hiểu Tình, nói: "Tả Hiểu Tình, từ nước Mỹ vè lúc nào vậy?"
Tả Hiểu Tình rụt rè cười cười: "Hơn một tháng rồi."
Trương đại quan nhân gật đầu, Tả Hiểu Tình trở về lâu như vậy cũng không chủ động liên lạc với hắn, xem ra cô ta có ý lảng tránh mình, hôm nay gặp lại tất nhiên là trùng hợp thôi.
Hồng Linh nói: "Bí thư Trương, chúng tôi chuẩn bị đi hát, anh có đi cùng không?"
Trương Dương nói: "Hôm nay không được rồi, buổi tối tôi còn có việc."
Hồng Linh nói: "Vậy đừng trách chúng tôi tụ tập mà không gọi anh nhé, là đại giá của anh không muốn tới."
Trương Dương cười nói: "Để hôm khác đi!"
Nhóm người này trước đó đã thương lượng rồi, tất nhiên sẽ không bởi vì sự xuất hiện của Trương Dương mà thay đổi kế hoạch, tuy rằng Tả Hiểu Tình rất muốn nói thêm mấy câu với Trương Dương, nhưng sau khi nhìn thấy Trương Dương, cảm giác tưởng niệm đã bị phủ đầy bụi bỗng nhiên trở nên mãnh liệt.
Hồng Linh nói: "Bí thư Trương để lại số điện thoại cho tôi đi, lần sau có hoạt động tôi sẽ gọi anh."
Trương Dương cười cười, để lại cho số điện thoại di động của mình để lại cho cô ta, sau đó lịch sự tạm biệt bọn họ, Trước khi đi, ánh mắt tự nhiên nhìn thoáng qua Tả Hiểu Tình, Tả Hiểu Tình cúi mặt, cố ý né tránh ánh mắt của Trương Dương.
Trương Dương đi rồi, Hồng Linh kéo tay Tả Hiểu Tình đi chậm lại, nói khẽ: "Lâu rồi không gặp, hai người sao lại xa lạ vậy?"
Tả Hiểu Tình hỏi ngược lại: "Chúng tôi thân lắm ư?"
Người khác không biết, nhưng Hồng Linh lại rất rõ đoạn tình cảm đó của hai người, cô ta có chút tiếc hận cảm thán nói: "Hai người thực sự là rất xứng đôi, lúc ấy tôi sao không nhìn ra nhỉ."
Tả Hiểu Tình gắt: "Đừng nói hưu nói vượn."
Hồng Linh cũng bật cười: "Hắn năm đó chỉ là một vệ giáo sinh ngốc nghếch, căn bản không ngờ năm năm sau lại sẽ phát sinh biến hóa lớn như vậy, nếu biết hắn có thành tựu hôm nay, khi đó tôi sẽ chủ động theo đuổi hắn."
Tả Hiểu Tình nói: "Lời này đừng để Trần Quốc Vĩ nghe thấy, hắn nếu nghe thấy thì thế nào cũng không tha cho cô đâu."
"Hắn dám ư!" Hồng Linh nói xong lại bật cười khanh khách.
Trần Quốc Vĩ lúc này quay lại tìm họ, ở trước mặt Hồng Linh hắn luôn biểu hiện ra có chút sợ vợ: "Hồng Linh, chúng ta đi đâu hát."
Hồng Linh nói: "Anh nói xem, anh mà là đàn ông à, chuyện gì cũng hỏi em, loại việc nhỏ như đi hát này mà cũng không làm chủ được ư?"
Trần Quốc Vĩ lúng túng nói: "Anh là đang trưng cầu ý kiến của em mà."
Hồng Linh nói: "Hoàng Gia Giả Nhật đi, tới chỗ chị Hồng."
Tường bao của Tần gia đối với Trương đại quan nhân mà nói căn bản không có bất kỳ khó khăn gì, thằng cha này đúng giờ nhảy vào trong nhà của Tần gia, nhìn thấy phòng của Tần Truyền Lương vẫn sáng đèn, hắn rón ra rón rén cúi người đi qua, tới trước phòng của Tần Thanh, nhìn thấy cửa sổ không đóng, Tần Thanh quả nhiên để cửa sổ mở cho hắn, Trương Dương lặng lẽ chui vào trong phòng.
Tần Thanh cười khẽ một tiếng trong bóng đêm, mắt sáng rực trong bóng tối.
Trương đại quan nhân tới bên giường, Tần Thanh chui vào trong lòng hắn, Trương Dương nhẹ nhàng hôn lên môi cô ta, cảm thấy cái lưỡi thơm tho của Tần Thanh chủ động chui vào, hai người trong bóng đêm hôn nhau rất nồng nhiệt, một lúc sau, Tần Thanh mới buông hắn ra, thở hắt, nói khẽ: "Cha em vừa mới đi đấy."
Trương Dương cười nói: "Ông ấy chắc sẽ không quay lại chứ."
Tần Thanh nói: "Ông ấy thấy em ngáp, biết em mệt rồi, tất nhiên là không tới quấy rầy."
Trương Dương nói: "Anh nếu như nóng lòng không chịu nổi, tới sớm một chút thì chẳng phải là sẽ bị lão nhân gia bắt quả tang ư?"
Tần Thanh cười nói: "Nếu như vậy thì ông ấy nhất định sẽ đưa tên lưu manh anh tới cơ quan công an."
" Tôi thấy ông ấy chưa chắc đã làm vậy đâu, với đầu óc của lão nhân gia, khẳng định có thể nhìn ra hai chúng ta là lưỡng tình tương duyệt, thông đồng thành gian."
Tần Thanh gắt: "Cái miệng này của anh trước giờ không thể nói được những lời tử tế."
Trương Dương ôm Tần Thanh nằm trên giường, tay thò vào ngực cô ta, vuốt ve làn da ấm mềm như ngọc, ghé vào bên tai cô ta nói khẽ: "Hình như to ra nhiều."
Tần Thanh thẹn thùng nói khẽ: "Mấy hôm trước ngực cứ tưng tức, hiện tại đỡ hơn nhiều rồi, phản ứng của em hình như nặng hơn người bình thường một chút."
Trương Dương cười nói: "Đứa nhỏ này dày vò em không ít, người làm mẹ như em vất vả quá, về sau nhất định bắt nó phải hiếu kính với em." Khi Thằng cha này nói chuyện, tay lại bắt đầu không thành thật, sờ sờ nắn nắn, Tần Thanh tóm lấy tay hắn, nói khẽ: "Không được dày vò em, đoạn thời gian này em đặc biệt..."
Trương đại quan nhân đã cảm thấy chỗ đó của cô ta ướt át, nói khẽ: "có phải là đặc biệt muốn làm chuyện đó không..."
Tần Thanh dụi sâu mặt vào ngưc hắn, nói: "Anh xấu lắm, đừng hòng dụ dỗ em phạm sai lầm."
Trương đại quan nhân cười cười ôm chặt lấy cô ta, nói khẽ: "Thanh, chờ em sinh em bé xong, anh sẽ bồi thường cho em."
Tần Thanh nói: "Em không cần anh bồi thường em, em chỉ cần có thể được yêu anh cả đời là thỏa mãn lắm rồi."
Trương đại quan nhân trong lòng rất cảm động, mấy máy môi, tràn đầy cảm xúc nói: "Trương Dương anh hà đức hà năng, mà có thể được em chiếu cố như vậy."
Tần Thanh nói: "Anh không có tài kinh thiên địa vĩ, cũng không có đức tòng nhất nhi chung, nhưng em lại thích, em thực sự rất thích anh, thích con người anh chứ không ai khác."
Trương Dương ôm mặt cô ta, hôn một cái.
Tần Thanh nhìn đôi mắt thâm tình của Trương Dương, nói: "Trong khoảng thời gian em tới châu Âu, anh phải chiếu cố cho bản thân thật tốt đó."
Trương Dương nói: "Anh sẽ giành thời gian tới thăm em, em không cần lo chuyện của anh, trên đời này không có gì có thể làm khó được anh."
Tần Thanh nói: "Anh nhớ kỹ, làm việc đừng xung động, nhất định không được mạo hiểm, vì em, cũng vì đứa bé sắp ra đời."
Trương Dương nhẹ nhàng vuốt ve bụng của cô ta, tựa hồ cảm nhận được được sinh mệnh mới bên trong, hắn gật đầu nói: "Anh đáp ứng em." Nhớ tới Tần Thanh sắp tới châu Âu xa xôi, trong lòng Trương đại quan nhân tất nhiên là có thêm vài phần mất mát.
Tần Thanh nói: "Ngày mai cha và em trai em sẽ đưa em tới Hỗ Hải, em từ đó bay tới châu Âu, anh đừng tiễn em, em không thích cảnh chia lia, hơn nữa, em lo lúc đó sẽ không khống chế được tình tự của mình, để cha nhìn ra."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.