Ý Chí Sinh Tồn Chết Tiệt Này!

Chương 2: Rung rinh




Trên đường đi, hai người và một vị tài xế được nghe một câu chuyện tình yêu bi thảm, thăng trầm không thể dung thứ trên đời.
Ngày nào Giang Lạc đi làm cũng nghe khách lải nhải, những cái khác thì không nói làm gì, nhưng có một số khách hàng cuộc sống của họ còn máu chó hơn các bộ phim truyền hình nữa. Mà tài ăn nói của cậu cũng do đối phó với các vị khách này hết lần này đến lần khác luyện thành. Sau khi mượn nội dung kịch bản phim truyền hình và kinh nghiệm sống của khách hàng, Giang Lạc rút ra được một dàn ý hoàn chỉnh cho câu chuyện rồi bắt đầu diễn.
Từ anh yêu tôi nhưng tôi không yêu anh, anh theo đuổi tôi thì tôi không chịu nổi phiền phức, đến khi anh chết rồi tôi mới phát hiện ra tôi đã yêu anh từ lâu. Cả câu chuyện có vui có buồn, có ngọt ngào có đắng cay, ngay cả lái xe cũng im lặng mà hóng, vểnh tai lên nghe chuyện của Giang Lạc.
“… Hồi Trì Vưu còn làm trợ giảng ở trường, mỗi khi tan học anh ấy sẽ đưa tôi lên văn phòng học bù, sau đó dẫn tôi đi loanh quanh trong trường, nói là luyện cho tôi năng lực để xem phong thủy. Nhưng tôi cho rằng anh ấy đang làm khó mình.” Giang Lạc tựa lưng vào ghế ngồi, cả người chìm trong bóng tối, khuôn mặt trắng nõn lại càng rõ hơn sự phiền muộn của cậu: “Ngày đó anh ấy tỏ tình với tôi, tôi quay người đi… Nào ngờ lúc tôi quay lại, anh ấy đã mất.”
Lục Hữu Nhất chợt tỉnh ngộ: “Thảo nào mấy ngày nay ông cứ mắng anh Trì Vưu suốt, tôi còn tưởng rằng ông ghen tị với anh ấy.”
Giang Lạc thầm nghĩ, đó là ghen tị chứ gì nữa.
Vốn nguyên chủ đã ghét Trì Vưu, Trì Vưu lại càng chẳng hiền lành tử tế gì, sau khi tan học còn cười tủm tỉm nháy mắt với nguyên chủ, ngoài mặt thì nói học bù, nhưng thật ra hắn lại thích phô diễn tài năng trước mặt nguyên chủ một cách tỉnh bơ. Nguyên chủ không có năng lực nhưng lại hay kiêu căng tự mãn, lòng dạ hẹp hòi hơn bất kỳ ai, nhìn thấy những thứ mà bản thân chẳng thể nào học nổi đối với Trì Vưu lại dễ như trở bàn tay, tinh thần cũng vì thế mà trở nên vặn vẹo, càng căm hận Trì Vưu hơn nữa.
Giang Lạc cười khổ lắc đầu: “Bây giờ nhớ lại, tôi thật sự muốn quay trở về thời gian đó quá.”
Vừa dứt lời, một luồng gió lạnh lẽo đột nhiên lùa vào cửa sổ, gió thổi qua cửa kính như một thanh gươm sắc bén. Giang Lạc khẽ giật mình, giơ tay lên xem thử, trên bàn tay trắng nõn của cậu nổi một lớp da gà theo bản năng.
Cậu quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Mây đen ngút ngàn, những cái cây nhỏ bằng cổ tay người trên đường bị gió thổi tan tác, yếu ớt đáng thương. Hạt mưa xẹt qua cửa kính ô tô nện xuống đất rơi lách tách.
Hạt mưa trong suốt dần dần biến thành màu đỏ giống như một giọt máu tươi, ám chỉ sinh mệnh dần lụi tàn.
Vừa hay rơi xuống khúc đuôi lông mày của Giang Lạc.
Mặt Giang Lạc vẫn bình tĩnh, cậu không nhìn nữa, ngước mắt nhìn về phía kính chiếu trong xe, trong kính chỉ có ba người họ ngồi phía sau và một tài xế phía trước.
Không có ác quỷ nào tồn tại.
Hoặc là có, nhưng cậu không nhìn thấy.
“Chẳng trách lúc trước Trì Vưu cứ muốn cậu ở lại văn phòng.” Diệp Tầm như có điều gì đó suy nghĩ: “Hóa ra là anh ấy chỉ muốn mượn cớ để trải qua thế giới hai người thôi.”
Giang Lạc: “Ừ…”
Tấm kính vỡ choang một tiếng, đột nhiên xuất hiện vết nứt giống như mạng nhện.
Ba người ngồi phía sau há mồm trợn mắt nhìn sang phía cửa sổ, Lục Hữu Nhất lẩm bẩm: “Bác tài ơi, bác xem cánh cửa này có phải rẻ quá không vậy?”
Tài xế choáng váng: “Không phải đâu.”
Gió luồn vào trong thông qua vết nứt trên kính, thổi lên cổ Giang Lạc toát ra một cơn rét lạnh chết chóc, như thể có một bàn tay đang thích thú vuốt ve cần cổ của cậu, âm thầm cảnh cáo Giang Lạc rằng đừng có nói bậy.
Giang Lạc sờ lên cổ, chỉ cảm thấy giá rét.
Bác tài xế vẫn muốn xuống xe kiểm tra xem cửa sổ đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà phải lái xe nên chỉ có thể quay đầu lại xem. Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm còn đang chen lấn bên cạnh, nhường Giang Lạc một vị trí an toàn, Diệp Tầm tiếp tục hỏi: “Tôi nói đúng không?”
Bỗng nhiên cổ bị xiết lại khiến Giang Lạc ho khan một cái, hầu kết nhẹ nhàng nhấp nhô hai lần, thậm chí nuốt nước bọt nhưng vẫn cảm thấy khó chịu. Nụ cười trên mặt cậu càng lúc càng đậm thêm, hất hất tóc hai bên, trên khuôn mặt xinh đẹp pha lẫn mạnh mẽ nở một nụ cười thật tươi, nói một cách chắc chắn rằng: “Đúng vậy đó, Trì Vưu muốn một thế giới chỉ có tôi và anh ấy thôi.”
Giang Lạc nhớ rất rõ ràng.
Bây giờ Trì Vưu không thể giết cậu được.
Cho dù Trì Vưu có thể giết cậu đi chăng nữa cũng không chỉ là bóp cổ cậu thế này thôi đâu. Trì Vưu hẳn sẽ giống như trong nguyên tác, dùng những phương thức tàn ác tanh tưởi để cậu chết không được mà sống cũng không xong.
Như thế này cũng chỉ là mới cảnh cáo bông đùa bên ngoài. Giống như con mèo hoang xòe móng vuốt ra với loài người, loài mèo hoang tính cách càng hung hăng nóng nảy thì đến lúc chơi đùa mới thú vị. Nếu hiện tại Giang Lạc không nói như vậy thì có thể Trì Vưu sẽ cảm thấy không thú vị rồi tới giết cậu chẳng chút lưu luyến.
Quả nhiên, sau câu nói đó, Giang Lạc không hề cảm nhận thấy bất cứ tổn thương nào. Cơn buốt lạnh âm ỉ trên cổ cũng dần dần vơi đi, chỉ còn lại cánh cửa sổ nứt vỡ.
Nửa tiếng sau, ba người đến nơi.
Giang Lạc quét mã trả tiền trước, nửa phút sau lái xe nhận được một tin nhắc nhở, trừ tiền xe còn thanh toán thêm vài nghìn nữa, ghi chú viết Tiền cửa sổ xe ( ̄︶ ̄)”.
Bác tài ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn ra bên ngoài, ba người đã đi xa mất rồi.
Khách sạn 129 là một khách sạn nổi tiếng nằm trên đường Bắc Vành Đai 3 phía Đông, vị trí vắng vẻ. Thật ra nó hot như thế chủ yếu là vì cảnh vật quá đẹp, tạo hình mới lạ cùng với sự sẵn sàng chi tiền cho khách hàng.
Vẻ ngoài mô phỏng theo kiểu lâu đài trong truyện cổ tích, màu hồng phối với màu vàng sáng trông rất bắt mắt, chắc chắn thu hút sự chú ý của mọi người.
Qua cuộc trò chuyện khi nãy, Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm cũng đã mở lòng với Giang Lạc, Lục Hữu Nhất còn chủ động hỏi: “Trước khi đi ông đọc qua thông tin khách sạn 129 chưa?”
Giang Lạc thành thật lắc đầu: “Không có.”
Vẻ mặt Lục Hữu Nhất khá đồng tình, rõ ràng hắn cho rằng vì cái chết của Trì Vưu nên cậu cũng chưa chuẩn bị thông tin gì: “Không sao, tất cả đã là quá khứ rồi.”
Giang Lạc phối hợp nở một nụ cười kiên cường.
Lục Hữu Nhất: “Để tôi kể đại khái cho ông. Mà trước đây ông đã từng nghe về khách sạn 129 chưa?”
Giang Lạc gật đầu: “Có nghe qua.”
Sinh viên đại học ở đây thường ra ngoài đi chơi thì ai cũng đã từng nghe đến khách sạn 129, khách sạn chú trọng vào phong cách truyện cổ tích, nổi tiếng là nơi giúp du khách tận hưởng cuộc sống cổ tích trong mơ thoát khỏi những phiền muộn thực tại. Bên trong có nhiều căn phòng với những chủ đề khác nhau, nổi tiếng nhất là “Người đẹp ngủ trong rừng”, “Bạch Tuyết” và các phòng theo chủ đề khác, làm ăn cũng vì thế mà tấp nập hơn bao giờ hết, dù xếp hàng một tháng cũng khó mà đặt được một phòng.
Lục Hữu Nhất nói: “Khách sạn 129 hot lắm, thậm chí có nhiều người từ nước ngoài tới đây book phòng. Nhưng nửa năm trước, đột nhiên kinh doanh của khách sạn xuống dốc.”
“Điểm đánh giá trên web càng lúc càng thấp, khách đã từng ở bắt đầu khiếu nại không ngừng. Theo như họ nói, khi ở khách sạn này không hiểu sao cứ cảm thấy đau đầu, ngủ không ngon, tinh thần suy giảm, sau khi từ khách sạn về còn rất hay gặp những chuyện xui xẻo.”
Diệp Tầm tiếp lời: “Nhưng cho đến bây giờ ông chủ khách sạn 129 vẫn không biết sai sót chỗ nào. Mãi đến một tháng trước, một nhóm khách từ các tỉnh khác đến đặt phòng ở khách sạn, rồi đột nhiên có ba người mất tích không thấy tăm hơi.”
Giang Lạc: “Khách sạn 129 không có camera à?”
“Camera bị mất tín hiệu còn người thì biến mất hết sức quái lạ. Vì vậy, quan chức tin rằng đây là một sự cố về mặt siêu hình, ông chủ cũng ủy thác việc này cho viện trưởng, nhiệm vụ của viện trưởng là giao cho chúng ta.”
Diệp Tầm hờ hững nói, đột nhiên cầm thỏ bông đặt ngang mắt rồi quay đầu lại nhìn Giang Lạc và Lục Hữu Nhất không chút biểu cảm: “Tôi hỏi Tiểu Phấn rồi, Tiểu Phấn nói làm xong vụ này tớ sẽ đủ tín chỉ để tới Vân Nam thi đấu.”
Lục Hữu Nhất hâm mộ nói: “Tôi còn thiếu quá trời luôn.”
Nói xong, cả hai cùng nhau nhìn về phía Giang Lạc, Giang Lạc nhớ đến thành tích của nguyên chủ, im lặng một hồi mới nói: “Tôi mới có 3 tín chỉ à.”
Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm: “Shhh.”
Ngại ghê, ngại thật sự, từ nhỏ tới giờ toàn là học sinh xuất sắc trên cơ người khác, Giang Lạc thật sự muốn kéo nguyên chủ ra đánh cho một trận.
Diệp Tầm nói tới thi đấu, đó là cuộc thi lớn được tổ chức bốn năm một lần trong giới huyền học, trận đấu nào cũng thu hút sự chú ý của người trong giới, nó được coi là thời hoàng kim trong giới huyền học phong thủy, cuộc thi còn có tên khoa học như chuyên ngành của Giang Lạc, tên là “Cuộc thi Khoa học Tự nhiên dành cho sinh viên Đại học Quốc gia.”
Các sinh viên của các trường thuộc ngành huyền học, đủ 20 tín chỉ thì mới được tham gia thi đấu.
Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm thoáng ngạc nhiên, nhớ tới tác phong xưa giờ của Giang Lạc nên cũng không thấy lạ. Lục Hữu Nhất còn nghi ngờ không biết cậu đã học khóa cơ bản này hay chưa: “Số tín chỉ của ông mất mặt quá, Giang Lạc, ông đi học là có học hay không đấy? Để tôi kiểm tra ông, ông nhìn cảnh vật xung quanh này rồi nói thử xem phong thủy khách sạn 129 thế nào.”
Giang Lạc nghe vậy thì đứng lại, nhìn xung quanh một vòng.
Đầu óc của nguyên chủ trống rỗng không hề có một chút kiến thức chuyên môn. Nhưng Giang Lạc học thiết kế, ai đã học thiết kế thì ít nhiều gì trong đầu cũng có một chút kiến thức về phong thủy, tránh phạm phải điều kỵ.
Đầu tiên cậu nhìn về phía khách sạn 129, tạo hình kiến trúc cổ tích độc đáo giữa non xanh nước biếc, Giang Lạc chợt nhíu mày: “Sau có núi, trước có cỏ, trái có nước, phải có một con đường đi dài, Thanh Long Bạch Hổ Chu Tước Huyền Vũ đủ cả, phong thủy cực kỳ tốt.”
Thảo nào trước kia việc kinh doanh phát đạt như vậy.
Giang Lạc lại đi chung quanh nhìn, đột nhiên ‘ồ’ một tiếng: “Quanh đây còn có một tòa án.”
Diệp Tầm thản nhiên nói: “Vừa xây được hai năm, trước đó là lò mổ.”
Giang Lạc cười, đưa tay chỉ cửa sổ hai bên khách sạn: “Cửa sổ chính đối diện toàn án, dù là lò mổ hay toà án thì đều là nơi chí âm chí dương, không có lợi cho con người, cửa sổ này bị phạm rồi.”
Mùi máu tánh ở lò mổ quá nặng, linh hồn của những động vật bị giết hại oan ức sẽ hình thành một từ trường tiêu cực, làm việc lâu ở lò mổ hay những nơi xung quanh sẽ bị ảnh hưởng bởi từ trường này. Sau đó sẽ dễ tức giận hung bạo hoặc buồn bực tiêu cực không có lý do. Vì toà án quá chính trực, dương khí quá thịnh, cũng sẽ sinh ra một chút ảnh hưởng không tốt.
Lục Hữu Nhất như rửa mắt nhìn cậu, cảm thấy trước giờ mình cứ mang thành kiến đối xử với Giang Lạc có phần bất công: “Giang Lạc, tôi còn nghĩ rằng ông chỉ có khuôn mặt dễ nhìn, hóa ra trừ vẻ ngoài ông còn ngang ngửa đứa cháu gái đang học tiểu học nhà bà chị dâu thứ hai của tôi.”
Giang Lạc: “…” Đôi khi cậu cảm thấy Lục Hữu Nhất có thể lớn đến thế này cũng thật không dễ dàng.
Ba người họ cùng nhau đi vào tòa lâu đài cổ tích, chủ khách sạn đã lo lắng đến phát hoảng chờ họ bên trong. Nhìn thấy họ đến ông ta lập tức thở phào, nhưng mắt thấy ba người còn quá trẻ nên không khỏi tỏ ra thất vọng: “Sao lại có ba đứa nhỏ tới thế này.”
Ông chủ đưa mắt nhìn con thỏ bông Diệp Tầm ôm trong lòng, lập tức bụm mặt mà khóc.
Mặt Diệp Tầm vẫn bình thường: “Chú ấy bảo tụi mình là con nít kìa.”
Lục Hữu Nhất sờ sờ mặt vui mừng nói: “Ủa nói có sai đâu.”
Giang Lạc miễn cưỡng nhìn thấy vài nét lên án trên khuôn mặt Diệp Tầm. Xem ra cậu ta đã bị người khác dè bỉu nhiều lần bởi khuôn mặt baby của mình rồi. Là một người vừa được Diệp Tầm giúp đỡ, Giang Lạc sờ sờ cằm: “Tôi có cách để sau này không ai gọi cậu là trẻ con nữa, muốn thử không?”
Diệp Tầm lập tức đồng ý: “Được.”
Giang Lạc bảo Diệp Tầm và Lục Hữu Nhất lùi về sau rồi cậu bước lên trước mặt ông chủ, lấy tay gõ vào bàn rồi nói: “Chú ơi, sao chú lại khóc?”
Ông chủ nghẹn ngào ngẩng đầu lên: “Toàn là con nít tới thì hỏi sao tôi không khóc?”
Giang Lạc: “Chú biết câu đừng trông mặt mà bắt hình dong không, cái gì cô đọng mới là tinh hoa chứ?”
“Ba bọn cháu là sinh viên mà có thể nhận được ủy thác đến đây, vậy rõ ràng chúng cháu có năng lực xử lý được chuyện của chú.” Giang Lạc chỉ Diệp Tầm: “Bạn cháu hơi bị giỏi đấy, quỷ gặp là sợ, chú sợ cái gì?”
Ông chủ nửa tin nửa ngờ: “Oắt con thì có gì để tôi sợ.”
Giang Lạc thở dài một phát: “Cháu nói thật với chú, con thỏ bông cậu ấy đang ôm không phải là thỏ bông thường đâu, đó là thứ tích tụ hàng trăm ác quỷ, người thường ôm vào sẽ xảy ra chuyện, nhưng cậu ấy ôm thì không sao, chú biết tại sao không?”
Ông chủ hơi hoảng sợ: “Tại sao?”
Giang Lạc càng hạ thấp giọng hơn: “Bởi vì cậu ấy thích ăn linh hồn của quỷ, nhất là hồn phách của lệ quỷ. Vui cũng ăn mà buồn cũng ăn, chú thấy cậu ấy nhỏ nhắn thế chứ thật ra đã năm mươi tám tuổi rồi, chỉ tại ăn nhiều hồn quỷ quá nên âm dương trong người bị đảo lộn, không lớn lên nữa, chú phải coi chừng cậu ấy. Khách sạn của chú nhiều chuyện ma quái như vậy, chúng cháu dám đến, không phải bọn cháu đều theo cậu ấy sao?”
Nói xong, Giang Lạc được nước làm tới: “Haiz, được rồi, nếu chú không tin thì chúng cháu đi vậy. Chỉ là người bạn ấy khó có dịp ra ngoài thế mà lại chẳng bắt được gì, nói không chừng tức giận, bụng đang đói nữa… Đúng rồi, ông chủ ơi, chú bao nhiêu cân vậy? Nhìn khỏe mạnh ghê.”
Ông chủ cảm giác bản thân như trở thành một con lợn bị giám sát trong chuồng, ông rùng mình một cái rồi kéo Giang Lạc lại: “Này, đừng đi chứ, tôi tin!”
Xong cười gượng: “Tôi, tôi không nặng lắm đâu.”
Giang Lạc nhìn ông từ trên xuống dưới, do dự nói: “Được ạ, chúng cháu không đi nữa. Nhưng mà ông chủ này, chú đừng nói tuổi thật của cậu ấy ra nhé, cậu ấy thích giả heo ăn hổ, chờ đến lúc ai coi thường đi chọc ghẹo thì sẽ tranh thủ nếm thử mùi vị luôn.”
Ông chủ gật đầu lia lịa, nhủ thầm trong lòng nhất định phải giữ bí mật này, nhắc những người khác đừng đụng vào kẻ đáng sợ này: “Được được được, tôi biết rồi.”
Nói xong, ông chủ đến trước mặt Diệp Tầm và Lục Hữu Nhất, cười khan nói: “Xin lỗi các bạn trẻ, tôi rất tin tưởng vào khả năng của các cậu, mấy câu hồi nãy chỉ là đùa thôi ha ha ha! Đừng để ý, chi bằng tôi dắt các cậu vào căn phòng của những người khách đã mất tích nhé?”
Diệp Tầm hơi mỉm cười, cẩn thận gật đầu: “Đi thôi.”
Giang Lạc theo sau cùng, Lục Hữu Nhất tò mò hỏi cậu: “Nãy ông vừa nói gì với chú ấy vậy?”
Giang Lạc cảm thán mà nói: “Ông chủ là người tốt mà, tôi nói Diệp Tầm không thích bị gọi là con nít, thế là ông ấy vội sửa rồi hứa sẽ không gọi vậy nữa.”
Lục Hữu Nhất gật đầu lia lịa: “Bây giờ ít ông chú nào biết sai mà sửa như vậy lắm.”
Nội thất bên trong khách sạn 129 được bày trí như khung cảnh sân vườn, gần như trở thành một khu vườn nhỏ. Nó giống như một trang viên với những khu dân cư rải rác xung quanh hơn là khách sạn.
Lúc ông chủ dắt họ băng qua một đình nghỉ mát, trong đình đang có một già một trẻ ngồi trên xích đu nghỉ ngơi.
Ông chủ giải thích: “Đây là mẹ tôi, tôi đón bà tới đây chơi hai tháng, thằng bé kia là con tôi năm nay mới ba tuổi.”
Đứa trẻ ngủ gật bên chiếc xích đu, bà lão cẩn thận chào bọn họ sau đó ôm cháu trai đi khuất.
Giang Lạc chăm chú nhìn cổ tay mũm mĩm như củ sen của đứa trẻ, cậu còn hoài nghi rằng mắt của mình có vấn đề gì không, sao tự dưng trên tay đứa bé đó lại tụ thành một đám sương đen như thế?
“Lục Hữu Nhất.” Giang Lạc chọt Lục Hữu Nhất một cái, đôi mắt vẫn còn nhìn theo đứa bé đang dần đi xa: “Cậu có thấy đám sương đen trên tay đứa bé kia không?”
Lục Hữu Nhất ngơ ngác nói: “Hả? Tôi có thấy gì đâu.”
Giang Lạc: “Không thấy gì cả à?”
Lục Hữu Nhất lắc đầu.
Giang Lạc nhíu mày, im lặng đi theo ông chủ.
Cậu rất tin vào bản thân mình, Lục Hữu Nhất không thấy không có nghĩa là bản thân cậu sai. Cho nên, rốt cuộc thứ cậu thấy là cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.