Xuyên Việt Về Thời Phong Kiến

Chương 56: Thần tiên đạo pháp !





-Đạo trưởng… Ngài cũng quá không thể nói lý đi rồi đấy !!!
-Ngài lão có thể không quan tâm tương lai của bản thân mình thế nhưng không thể vì thế mà phớt lờ tương lai của người khác ở bên cạnh mình đi.
-Ngài nhìn xem… Ninh Kiều còn nhỏ như vậy… Một bộ quần áo tử tế cũng không được mặc! Một bữa cơm ngon miệng cũng không được ăn. Đến nhà sợ rằng cũng sẽ không có để mà ở! Môi trường như vậy đối với một đứa bé có thể là tốt hay sao ? Một cô gái nhỏ như hoa như ngọc như vậy bị ngài nuôi thành cái gì rồi???
-Bị ngài nuôi thành khổ ha ha tiểu ăn mày vậy !
-A ha ! Ngài biết lúc ta nhìn thấy nàng, nàng đây là đang làm gì hay sao ? Nàng lúc đó chính đang mon men mon men lại gần một sạp hàng bán hoa quả rong bên đường, run rẩy lắm cũng không dám đi chạm lấy một trái táo
~
-Này là biết bao nhiêu đáng thương ! Biết bao nhiêu khổ cực nha!!! Ngài nỡ lòng nào lại nhẫn tâm để cô bé tiếp tục đi theo ngài sống những ngày tháng nay đây mai đó như thế nữa chứ ? Ngài đây là tội gì chứ !!!
-Á… ! Đau !!! Đừng có cắn ca !!! Buông ra!!! Buông ra mau!!!

Nguyễn đại thiếu gia vốn đang hăng hái chỉ trích đối phương ai ngờ tay vừa mới vung vẩy đưa đi ra chỉ thẳng vào mặt lão đạo sĩ lập tức liền bị tiểu Ninh Kiều há mồm cắn thật chặt. Đau khiến Nguyễn đại thiếu gia vừa tức vừa vội, vừa khóc không ra nước mắt vậy!!!
Chết tiệt thật đấy! Quả nhiên là làm ơn mắc oán. Cái cô gái nhỏ này thật sự là không biết ai là người tốt, ai là kẻ xấu (Nguyễn đại công tử mà là kẻ xấu sao? -Há! Rõ ràng là! :v).
Nàng ta thật sự là không biết được thế gian hiểm ác! Người tốt khó tìm! Hắn một lòng một dạ muốn cho nàng tốt vậy mà cô nàng còn cắn lấy ngón tay của hắn không tha. Híc! Có muốn không xa rời ca cũng không cần phải tỏ thái độ kịch liệt như vậy đi! Rất là… đau tim ca đấy! Không biết đầu ngón tay dây thần kinh là chạy thẳng tới tim hay sao? Nguyễn đại công tử đau quả thật muốn khóc thét lên rồi này
~
-Ninh Kiều!!!
Lão đạo sĩ nhăn mày quát lớn! Tiểu Ninh Kiều nghe tiếng quát của lão cũng liền không khỏi nới lỏng miệng thả ngón tay của Nguyễn đại thiếu gia trở về. Vẻ mặt rất là không cao hứng nhìn cả hai người bọn họ. Cũng thật không biết hai người bọn hắn ở đây là trêu ai chọc ai mà làm nàng tức giận khó chịu nữa
~
Nguyễn đại công tử ngược lại trong lòng rất là oán thầm không thôi. Một cô gái đáng yêu là thế, dễ thương là thế… Tại sao lại có thể cắn chuẩn được như vậy chứ! Hắn móa! Vung vẩy tay thôi cũng có thể bị nàng cắn được tới đầu ngón tay~ Này cũng quá là khoa trương đi được không? Dù là cao thủ võ lâm cũng chưa chắc có thể làm được như nàng vừa rồi đấy!
Chẳng lẽ nàng là sinh năm con chó cún hay sao? Bản năng sở trường? Thiên phú thần thông?
Được rồi! Ít nhất là Nguyễn đại công tử tin chắc chỉ cần nhờ riêng một cái bản lĩnh này nàng liền nhất định sẽ không bị người bắt nạt~ Mèm! Ai bắt nạt ai còn không biết được đây! Nếu sau này nàng theo ta về nhà nhất định phải nghiêm thêm quản giáo mới được
~
-Để công tử chê cười rồi! Tiểu đồ tính cách vẫn thường hay bốc đồng như vậy đấy. Lão đạo sĩ đôi lúc cũng thật không có cách nào với nàng. Công tử ngài thôi thì tha thứ nàng nhiều hơn
~
Lão đạo sĩ vẻ mặt cười khổ nhìn Ninh Kiều mà nói chuyện. Cô gái nhỏ nghe hắn nói như vậy lập tức liền quay ngoắt mặt đi không cả nhìn hai người lớn bọn họ. Tính cách quả thực giống như trẻ con chưa trưởng thành. Vui buồn để lộ rõ cả trên khuôn mặt.
-Đạo trưởng ngài nói quá lời rồi. Cũng là ta đây không đúng trước! Không đâu lại chỉ trích ngài như vậy. Chỉ là…
-Ta vừa thấy Ninh Kiều liền như cảm thấy như gặp lại được người thân vậy. Cảm giác ấy quả thực vô cùng kì quái thay. Chỉ là sau đó lại thấy nàng quần áo cũ kĩ nghèo khổ liền không nhịn được muốn mang nàng rời đi chăm sóc… Này ! Đạo trưởng ngài hẳn là có thể hiểu được ý tứ của ta phải không ?
Nói nói, Nguyễn đại công tử trên mặt vậy mà hiếm khi xuất hiện đỏ mặt khi nói chuyện. Giọng điệu, biểu cảm của hắn lúc này thoạt nhìn cứ y như là người thiếu niên mới lớn còn ngây thơ trong sáng lắm vậy. Lời nói ra cũng khiến cho người khác không thể bắt bẻ dù chỉ nửa phần.
-Ai… Thế gian vạn vật ! Quần áo trang sức, vàng bạc tiền tài đều chỉ là vật ngoài thân. Công tử người vừa nhìn liền là kẻ căn duyên thâm hậu, tương lai thành tựu tất không thể đo đếm. Gặp nhau tức là có duyên, lão đạo ở đây xin khuyên lấy công tử ngài một câu.
-Khi thời vận đến học hận muộn. Thế gian nào có không sinh ly tử biệt. Một chiều sớm tối cùng bên nhau trông ngóng. Không bằng xa tận muôn trùng mà biết được lòng nhau.
-Công tử ngài vẫn là tự lo lấy bản thân mình đi thì hơn
~
Lão đạo sĩ hai mắt đột nhiên lóe lên ánh sáng chói lọi. Tiếng nói như chuông đồng sấm dậy ầm ầm bên tai. Từng câu từng chữ như khắc sâu vào trong tâm khảm khiến người nghe không thể nào xóa nhòa. Nghe qua một lần liền khiến tâm thần ngẩn ngơ ngơ ngác. Trong lòng mơ mơ hồ hồ, như hiểu mà như không hiểu. Như quên mà như đều nhớ rõ. Cảm giác kì quái cực kì
~
Tiểu Ninh Kiều vốn còn đang hờn dỗi ngoảnh mặt không quan tâm hai người bọn họ, vừa nghe tiếng nói ấy của lão đạo sĩ không khỏi vội vàng xoay người trở lại nhìn. Tiếp đó lại chỉ thấy Nguyễn đại thiếu gia cả người hai mắt trợn tròn ngồi ở nơi đó y như tượng đá, tiểu Ninh Kiều lập tức giận dữ phi thường, một đôi bàn tay nhỏ không ngừng đập lấy đập lấy vào người lão đạo sĩ.
Vẻ mặt mếu máo, nước mắt tràn mi. Một bộ dáng ngươi là người xấu ta đánh chết ngươi, đánh chết ngươi vân vân !!! So sánh với lúc trước cắn lấy ngón tay của Nguyễn đại thiếu gia lại càng kịch liệt có hơn chứ không có kém. Chỉ là nhìn nàng ta vừa đánh lại vừa khóc thế nhưng lại quỷ dị không thể nói lên lấy nổi một lời. Nhìn qua không khỏi khiến người ta yêu tiếc
~
Nàng! Chung quy là không thể nói chuyện vậy!
-Ai...! Đừng quấy rối nữa! Hắn ta chung quy hẳn chính là kiếp số của ngươi. Lần này tới kinh thành độ kiếp nhất định phải mọi sự cẩn thận chu đáo. Nhất quyết không thể qua loa đại khái được.
-Hiện tại ta cũng chỉ là phong ấn lại kí ức của hắn mà thôi. Lần sau ngươi gặp lại hắn nếu muốn có thể một lần nữa giúp hắn nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra. Hơn nữa…

-Ta nhìn hắn tài khí văn chương vốn dĩ rộng rãi sáng ngời chiều hướng phồn vinh phát triển không ngừng, thế nhưng hiện tại số lượng tài khí trong người ngược lại phi thường ít ỏi, uể oải mà không có sức sống như đầm cạn ao tù. Thậm chí còn có dấu hiệu bị người san xẻ lấy đi mà bản thân hắn không chút kháng cự.
-Thân thể lại là âm khí quấn quanh. Nếu ta suy đoán không sai hẳn là có quỷ hồn ở bên cạnh hắn muốn lợi dụng tài khí văn chương của hắn để giúp đỡ độ kiếp. Đối phương cũng thật sự là kẻ tài cao gan lớn. Vậy mà dám hấp thu loại tài khí này vào người, thật chẳng lẽ không sợ sẽ bị thư sinh chính khí đánh trả hay sao?
-Có điều biện pháp này một khi đã sử dụng, vị công tử này ngày sau muốn lại một lần nữa bồi bổ lại tài khí mà bản thân đã mất sợ rằng khó làm.
-Nếu là hắn tự mình ý nghĩ vậy ta liền không nên quản. Có điều đoán chừng đối phương liền là lợi dụng mê hoặc hắn để hành sự vậy liền là một chuyện khác. Hiện tại bởi vì chuyện của chúng ta hắn liền trở thành kiếp số của ngươi. Ta vậy liền để lại cho hắn một chút vật để đền bù đi. Tin là vị quỷ hồn bên cạnh hắn cũng sẽ biết thế mà dừng. Nếu không độ kiếp hoàn thành xong lão đạo cũng không ngại tiễn nó một đường đi tốt.
Nói tới câu cuối cùng lão đạo sĩ hai mắt không khỏi toát ra ánh sáng màu vàng chói, uy áp mạnh mẽ ẩn hiện. Hai tay đột nhiên vung lên đánh ra một điểm ánh sáng về phía ngực của Nguyễn đại công tử. Điểm ánh sáng vừa xuất hiện một thoáng liền biến mất. Cũng không có gây ra mảy may gì thương tổn đến hắn. Người tu hành bình thường khác nếu lúc này có thể ở bên cạnh quan sát sợ rằng nhất định phải cảm thán một tiếng thủ đoạn cao cường, lại như là thần tiên giáng thế, thuật pháp kì diệu không thể tả rõ.
Tiểu Ninh Kiều ở bên cạnh nghe lão đạo sĩ nói chuyện một thôi một hồi như vậy từ lâu cũng đã dừng lại không có đánh tiếp đối phương. Ánh mắt ngược lại có chút phức tạp nhìn về phía Nguyễn đại công tử. Cũng không biết trong cái đầu nhỏ của nàng hiện tại là đang suy nghĩ gì.
-Được rồi! Chúng ta đi trước thôi. Người bên ngoài sợ rằng cũng đã chờ sốt ruột lắm rồi
~
Lão đạo sĩ đột nhiên lên tiếng nói chuyện, cả người cũng theo đó đứng dậy rời khỏi bàn, ánh mắt ngược lại là nhìn về phía Ninh Kiều bên cạnh chằm chằm không cho phản đối. Tiểu Ninh Kiều thấy chuyện đã xảy ra như vậy không khỏi chu miệng một cái đi theo đứng lên. Hai người bọn họ vừa đứng dậy liền thoáng một cái biến mất không còn một chút tăm hơi. Thật giống như chưa từng đến qua nơi này vậy. Ngược lại chỉ để đó một bàn thức ăn bừa bộn giống như từng bị người càn quét trôi qua.
Nguyễn đại thiếu gia của chúng ta lúc này vẫn giống như trước kia ngơ ngơ ngác ngác ngồi ở đó như tượng gỗ. Cho tới khi cánh cửa gian phòng được mở ra…
….
Kết thúc chương 56.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.