Xuyên Việt Về Thời Phong Kiến

Chương 53: Tiên duyên!





-Nguyễn đại gia! Nguyễn đại đại gia!!! Nguyễn đại thần tiên!!! Ngài tha cho con đi! Con đây có mắt không tròng! Con đây đáng chết! Ngài đại nhân có đại lượng tha cho con đây một lần đi ạ!!!
-Con trên có mẹ già bảy tám mươi tuổi, dưới có con thơ mới vừa đầy tháng trăng rằm. Con xin cắn rơm cắn cổ, con lạy ngài!... Ngài… Ngài… Ngài đây là???
Thấy Nguyễn đại công tử mặt âm trầm trầm đi thẳng một mạch về phía mình, người bán hàng rong hoa quả vẻ mặt như chết cha chết mẹ đột nhiên quỳ rạp xuống mặt đất dập đầu xin tha không ngừng. Kết quả là hắn vội vội vàng vàng dập đầu như giã tỏi lại không cẩn thận làm đổ sập mất sạp hàng hoa quả của chính mình.
Cái này đổ thật ra thì cũng không có vấn đề gì. Dù sao hàng quán hiện tại không đổ sợ rằng tý nữa cũng nhất định sẽ bị Nguyễn đại thiếu gia đạp cho nát bét ra mà thôi. Sớm muộn cũng sẽ đổ vậy liền không quan tâm là do ai làm cả.
Chỉ có điều người bán hàng rong không quan tâm việc sạp hàng bị đổ thế nhưng Nguyễn đại thiếu gia của chúng ta quan tâm a!!! Trong cái nhìn của hắn lúc này, chỉ thấy cô bé cực kì xinh đẹp đáng yêu kia vốn đang định thò tay ra lấy một quả táo chín ở trên sạp, người bán hàng rong ấy vậy lại đúng vào lúc này như nổi điên vội vã dập đầu không ngừng. Miệng còn nói liên tha liên thiên cái gì làm hắn không thể hiểu nổi
~
Chỉ là hành động lần này của người bán hàng rong không chỉ có khiến cho cô bé kia giật mình quay đầu nhìn về phía Nguyễn đại công tử mà còn làm cho sạp hàng đổ ập về phía người cô bé mà cô gái nhỏ còn không hay biết.
A! Cái này chẳng phải là cơ hội anh hùng cứu tiểu mỹ nhân mà sách truyện thường rất hay viết sao??? Nguyễn đại công tử thấy chuyện xảy ra như vậy còn có thể làm gì được hơn nữa~ Tất nhiên là như chim ưng vỗ cánh, thoáng cái bay vèo về phía cô bé gái rồi.

Nhất định phải nhanh tay kéo cô gái nhỏ thoát đi khỏi tai nạn từ trên trời giáng xuống ấy. Thậm chí dù cho không cứu được cũng không có sao. Cái quan trọng nhất ở đây là tâm ý, là hành động yêu thương chân thành là được rồi. Đối với việc này Nguyễn đại công tử vẫn là rất có nắm chắc thành công đấy!
Tiếc là trong cái nhìn của mọi người, cái nhìn của Lâm Tam và đặc biệt là cái nhìn của người bán hàng rong, hành động của Nguyễn đại thiếu gia cứ y như là nhân vật trong phim chưởng Hồng Kông ngày xưa vậy . Cả người nhảy cao bay bay lên, một tay duỗi thẳng về phía trước hình thành ưng trảo. Quả thật linh hoạt kì ảo một chiêu Phi thiên ưng trảo thủ nhắm thẳng về phía người bán hàng rong nơi mặt đất. Khoảnh khắc thôi liền sẽ là xé hầu đoạt mạng! Yếu điểm bạo kích thương tổn!!!
Mọi người xung quanh vừa nhìn thấy cảnh này quả thực là người người quá sợ hãi! Nguyễn đại công tử quả nhiên là Nguyễn đại công tử! Lâu lâu không quay trở lại thì thôi, một quay trở lại lập tức liền muốn giữa phố chợ trắng trợn giết người~ Cái này… cái này…!!!
Quá mạnh mẽ! Quá hổ báo cáo chồn rồi có được hay không???
Các vị hương dân bô lão xung quanh nhìn thấy một màn như vậy đều là ngây ngất ngất ngây hết cả… Người hiền lành đều không khỏi nhắm mắt lại niệm lấy một câu người bán hàng rong xong đời. Kẻ nhát gan thậm chí bị dọa cho nhũn chân ngồi bệt ngay ra đất, tiểu tiện khó kiểm soát. Tất cả đường phố lúc này cũng chỉ còn lại tiếng nói lắp bắp của người bán hàng rong và…
-Công tử! Không….!!!!
Tiếng hét lớn thê lương lương của Lâm Tam vậy!
Tất nhiên…
Nguyễn đại công tử của chúng ta trời sinh ý chí cứng cỏi. Một khi đã quyết định làm việc xấu gì vậy nhất định liền là chín trâu cũng không kéo lại được hắn. Đối với việc Lâm Tam lớn tiếng phản đối mình… cướp đoạt con gái nhà lành mà nói… Ngoài việc thâm tâm cảm thán một cái Lâm Tam càng ngày càng cơ trí linh hoạt trong việc nhìn mặt đoán ý ra liền không còn có gì khác.
Chuyện bây giờ đã là tên lắp lên cung không thể không bắn! Nguyễn đại công tử nhất định là sẽ không nghe người khác cản trở đấy!!! Hắn hiển nhiên còn ngây thơ không phát giác ra được bản thân mình và những người bình thường xung quanh suy nghĩ hoàn toàn khác nhau một trời một vực rồi
~
-AAAAAAAAAAAA……!!!!!
Thê lương tiếng kêu thét như lợn bị chọc tiết từ nơi cuống họng người bán hàng rong vang lên… Kinh thiên động địa!!!
-Này! Ngươi hét cái quỷ gì thế hả???
Nguyễn đại công tử bực mình quát người bán hàng rong một tiếng. Tiếng quát ấy trong lúc vô tình không chịu chặn họng người bán hàng rong đồng thời cũng khiến cho mọi người sự chú ý lần nữa quay trở lại nhìn về hắn. Chính xác hơn là chú ý tới bên trong lồng ngực của Nguyễn đại công tử lúc này. Một cô bé gái xinh xắn đáng yêu xuất hiện trong lòng hắn từ lúc nào không ai hay
~
-Tốt rồi tốt rồi! Em gái, ngươi không sao chứ? Có bị thương ở chỗ nào hay không? Có bị sợ hãi gì hay không?
Bỏ qua biểu hiện của tất cả mọi người, Nguyễn đại công tử vừa hùng hổ quát mắng xong người bán hàng rong liền lập tức sốt sắng nhìn về trong phía lòng mình cô gái nhỏ. Hơn nữa không nghĩ tới đối phương tuổi tuy nhỏ nhưng thân thể các bộ phận lại đều không nhỏ một chút nào. Chỗ ấy nên lồi thì lồi, nên lõm thì lõm, nên cong cũng đều cong lên hết cả. Hơn nữa khoảng cách gần ôm ấp, hắn vậy mà còn ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt từ trên cơ thể của đối phương.
Phía bên kia, đối diện với Nguyễn đại công tử đột ngột ân cần thăm hỏi đồng thời tay chân sàm xỡ liên hồi, cô gái nhỏ thế nhưng hai mắt nháy a nháy nhìn hắn một hồi cũng không lên tiếng nói chuyện. Trong tay ngược lại cầm thật chặt thật chặt lấy một chiếc nơ hình con bướm bảy màu. Cũng không biết thứ vốn trước đó còn đang cài trên đầu này lại tới tay trong cầm của cô bé nào từ lúc nào không hay
~
-Ừm? Chẳng lẽ là bị bản đại công tử vừa rồi anh dũng oai vệ hình tượng dọa sợ rồi???
Nguyễn đại công tử nhìn đối phương một bộ dáng nháy nháy mắt nhìn mình không chút cử động trong lòng liền không khỏi hồi hộp một cái. Hắn là đến cứu khốn phò nguy nha, cũng không phải là đến để hù dọa các bạn nhỏ đấy. Thế là liên đầu óc lo lắng suy nghĩ không ngừng, rất nhanh liền nghĩ ra một cái chủ ý mới.
Chỉ thấy Nguyễn đại công tử đột nhiên hơi cúi người xuống, ánh mắt láo liên một hồi liền chọn lấy một quả táo chín mọng còn vương trên sạp hàng. Tiếp đó một bên tay xoa xoa quả táo lên quần áo bản thân rồi mới tươi cười ân cần đưa lên cho cô gái nhỏ trong lòng. Dáng vẻ muốn có bao nhiêu bỉ ổi liền có bấy nhiêu bỉ ổi
~
-Khì khì…
~
Có điều cô gái nhỏ vậy mà vừa nhận được trái táo vào tay liền nở nụ cười tươi như hoa nhìn về phía hắn. Nụ cười này cũng làm cho đám người xung quanh đang xem cũng vì đó mà bỗng nhiên nhàn nhã thoải mái hẳn.
Giờ phút này mọi người trong lòng cũng không khỏi bỗng nhiên hiểu ra, Nguyễn đại công tử vừa rồi đột nhiên xông lại cũng không phải là vì muốn bắt nạt người bán hàng rong đấy! Tất cả đầu cua tai nheo cốt cũng chỉ là vì cô gái nhỏ này mà thôi. Chỉ là một số người nghĩ vậy ánh mắt nhìn về Nguyễn đại công tử không khỏi có một chút gì đó quỷ dị quỷ dị lắm.
Thật không nghĩ tới a không nghĩ tới… Nguyễn đại thiếu gia con trai độc nhất của Nguyễn gia giàu có nhất kinh thành Thăng Long lại là kẻ ưa thích thể loại này con gái đấy!!! Đối phương còn nhỏ như vậy mà hắn… cũng xuống tay được~ Thật sự là cầm thú không bằng vậy!!!
Mọi người trong lòng bi phẫn không thôi cho cô gái nhỏ đáng yêu kia đồng thời cũng không khỏi nghĩ nghĩ xem nhà mình thân thuộc người quen có nhà ai có con gái mới lớn tầm tuổi ấy nữa hay không? Dù sao ngày sau đi ra phố nhất định là phải cẩn thận hơn thật nhiều đấy. Nếu không một khi gặp phải Nguyễn đại công tử vậy thì sự việc liền lớn rồi. Đám công tử con nhà giàu này thật sự là chẳng ai là thứ đồ tốt đẹp cả!!!

-Công tử… Chúng ta có thể đi được chưa ạ???
Lâm Tam đứng từ bên ngoài nhìn từ đầu đến cuối sự việc xảy ra đồng thời cũng hiểu rõ sâu sắc suy nghĩ của đám người xung quanh bây giờ. Hắn hiện tại không thể không cảm thán Nguyễn đại công tử không hổ là Nguyễn đại công tử. Ngay cả đến sở thích chủng loại cũng là khác người như vậy. Thật sự là thật không thể nói lý a không thể nói lý.
Có điều hiện tại sự việc hẳn là đã xong xuôi rồi đi. Hiện tại quan trọng nhất chính là mau mau rời khỏi nơi đây nếu không một khi cha mẹ của cô gái kia nghe tin mà kéo đến…. Tuy rằng không biết tiếp sau đó tình huống sẽ như thế nào nhưng Lâm Tam đảm bảo Nguyễn đại công tử chắc chắn sẽ gặp phiền phức là được.
Nói chung Lâm Tam không thể không thừa nhận mình thật sự là sa đọa rồi. Thật như câu gần mực thì đen gần đèn thì rạng. Đi theo Nguyễn đại công tử lâu ngày suy nghĩ cũng không khỏi càng ngày càng hắc ám ác ôn lắm
~
-Há! Tốt! Vậy chúng ta đi nhanh đi thôi
~
-Đúng rồi! Em gái, để anh mang em đi đến nơi có ăn ngon, có mặc đẹp nhé được không?
Nói thì có vẻ là dân chủ hỏi ý kiến đối phương thế nhưng bước chân của Nguyễn đại thiếu gia lại không chần chờ lấy một chút nào. Thoáng cái liền bước một bước như ba bước chuồn vội khỏi nơi này.
Người xung quanh thấy đám người bọn hắn cứ như vậy rời tuy tuy rằng thầm giận trong lòng nhưng cũng không ai dám nói gì. Còn ở trong vòng tay của hắn, cô gái nhỏ ngược lại là ngoan ngoãn không nói không rằng, an an ổn ổn nhìn nhìn hắn lại nhìn nhìn cảnh vật không ngừng thay đổi xung quanh. Cũng không ai biết trong đầu nhỏ kia đang suy nghĩ gì nữa rồi trời.

Kết thúc chương 53.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.