Xuyên Việt Về Thời Phong Kiến

Chương 35: Khuê phòng đợi nghe đàn.





Nguyễn đại công tử đi theo cô nàng hầu gái dẫn đường bước vào một căn phòng trên tầng hai phía cuối đuôi thuyền. Căn phòng này rất lớn, thu dọn sạch sẽ thanh u. Trong phòng còn có một loại mùi hương thơm khiến tinh thần con người không khỏi thanh minh tỉnh táo. Trên tường có treo một vài bức tranh chữ nhìn vô cùng trang nhã nhưng với một kẻ một chữ bẻ đôi cũng không biết như Nguyễn đại công tử mà nói thì cũng không có gì cùng lắm thì.
Người hầu gái dẫn đường Nguyễn Trọng Lăng đến nơi đây liền hơi khom người thi lễ rồi chuyển thân rời đi, để lại một mình Nguyễn đại công tử của chúng ta bơ vơ nơi căn phòng trống.
Tuy rằng bản thân hắn ta đối với sắc đẹp của vị Hồng Phấn cô nương này cũng khá là ưa thích, có điều vẫn còn chưa tới mức si mê như đám người bên ngoài kia. Dù sao kiếp trước nhìn nhiều biết rộng, đối với sắc đẹp hắn vẫn còn có tương đối sức đề kháng. Mục tiêu chủ yếu bây giờ cũng chỉ là mua về nhà làm bí mật gia sư dạy học mà thôi.
Còn có một cái gọi là thịt nát trong nồi sớm muộn cũng có thể ăn, tới khi mua được nàng ta về nhà còn lo không thể tiến triển ra chuyện gì gì đó hay sao. Bởi vì thế cho nên chỉ cần vị Trần Phi Long kia có thể làm ổn thỏa, Nguyễn đại công tử của chúng ta cũng liền không quá quan trọng lắm phong độ vấn đề trước mặt Hồng Phấn cô nương. Thời điểm lúc nãy ngoài đại sảnh có người ngoài nhìn vào còn có chút cố kị, hiện tại một mình đối mặt hắn ngay tức thì liền thả.
Ngược lại nếu là Trần Phi Long không thể làm ổn vậy có lẽ đây liền là lần cuối cùng hắn và Hồng Phấn cô nương gặp mặt nhau rồi. Dù sao túi tiền, thời gian các thứ đều eo hẹp nha. Đến khi đó hắn cũng không thể không di chuyển mục tiêu tới những vị hoa khôi khác quanh đây. Tuy rằng mất đi cơ hội được một vị bí mật gia sư tài ngang Trạng nguyên có hơi tiếc nuối, có điều đời người không như ý tám chín phần mười không phải sao. Đến lúc ấy cũng chỉ có thể trách Hồng Phấn cô nương phúc mỏng phận mỏng mà thôi.
Quay trở lại tình thế trong phòng lúc này, Nguyễn Trọng Lăng vừa tới nơi đây hai mắt liền không ngừng đảo quanh. Nhìn nhìn trong phòng ấy vậy mà trống trơn chỉ có một chiếc bàn con thấp nhỏ mà không có lấy một chiếc ghế. Này khiến cho hắn muốn kiếm một chỗ để ngồi xuống nghỉ ngơi cũng không có. Trong lòng bực bội lại quen thói gần đây công tử con nhà giàu, ăn nói không cần quan tâm suy nghĩ hậu quả, hắn bởi vậy không chút nghĩ ngợi liền mở miệng phê bình người.
-Vị Hồng Phấn tiểu thư này cũng thật là quá vô lễ. Mời bản công tử tới đây ngồi nói chuyện nghe đàn mà ngay cả một cái ghế ngồi cũng không cho. Thật sự là… lẽ nào lại như vậy chứ?
Đang lúc hắn lẩm bà lẩm bẩm bực tức, một âm thanh lành lạnh trong vắt, nhẹ nhàng như hương hoa quỳnh từ phía sau lưng hắn vang lên.
-Công tử người chẳng lẽ không thỏa mãn với cách đãi khách của người ta hay sao?

-Hửm?
Nghe âm thanh bất ngờ từ sau lưng, Nguyễn đại công tử vội vàng xoay người nhìn lại. Thật không nghĩ tới phía sau lưng hắn lại là Hồng Phấn cô nương xuất hiện ở đó tự bao giờ. Trên tay nàng ta rõ ràng còn đang ôm lấy một chiếc đàn tranh thật lớn. Dáng vẻ thật đúng là còn muốn đánh đàn cho hắn ta nghe đây này.
Đối với việc nói xấu sau lưng bị bắt quả tang tại trận, Nguyễn đại công tử cũng không hề xấu hổ, lẽ thẳng khí thừng đáp.
-Chẳng lẽ bản công tử còn nói sai hay sao. Ở đây chỉ bàn không ghế, chẳng lẽ không phải là đãi khách không chu toàn rồi?
Hồng Phấn cô nương nghe hắn nói như vậy không khỏi giật mình kinh ngạc nhìn hắn. Nhìn tới nỗi Nguyễn đại công tử cũng không khỏi lấy tay xoa xoa mũi, có chút ngượng ngùng lên tiếng.
-Làm sao? Chẳng lẽ bản công tử nói không đúng?
Hồng Phấn cô nương lần này bắt gặp hắn dáng vẻ ngượng ngùng khác hẳn với thái độ hùng hổ công tử ăn chơi trác táng khi trước, vẻ mặt không khỏi khúc khích cười, nói:
-Công tử, người cũng thật là giỏi biết nói chuyện cười đùa giỡn người ta nha
~
Nói xong cũng không có giải thích gì thêm, nhẹ nhàng đi qua nơi chiếc bàn thấp đặt tại giữa gian phòng, khom người khoanh gối ngồi xuống xa xa cạnh bàn. Một chiếc đàn tranh được đặt gọn gàng trên đùi. Áo trắng thướt tha, tóc mun đen dài. Vẻ ngoài thanh thoát yêu kiều. Hình ảnh ấy nhìn qua chẳng khác nào như thiếu nữ thời xưa đánh đàn thường thấy trong ti vi kiếp trước vậy. Mộng ảo tới không chân thực
~
Chỉ là Nguyễn đại công tử của chúng ta thấy cái này ngược lại đột nhiên ngớ người nhớ tới. Thời cổ đại cũng không phải gặp nhau nói chuyện đều là hai bên ngồi trên ghế bành, ghế đôn các kiểu mà cũng có một loại gọi là quỳ ngồi nói chuyện với nhau. Nhất là khi đối phương là muốn đánh đàn cho hắn nghe. Nhìn dáng vẻ đây rõ ràng là muốn quỳ ngồi nghe đàn nha! Này… trong phòng có thể có ghế mới là lạ~
Nguyễn đại công tử hiển nhiên là một người rất thông minh. Biết chính mình vừa nãy hiểu nhầm đối phương mất rồi. Quả thực là không có kiến thức thật quá đáng sợ~ Có điều nếu đối phương đã nói mình vừa rồi nói chuyện đều là nói chêm chọc cười vậy cứ coi là như thế đi. Hắn cũng không dám mặt dày mày dạn nói thêm gì nữa. Dù sao đã mất mặt như vậy rồi còn có thể nói thêm gì
~
Có điều nhìn ngó xung quanh, Nguyễn đại công tử rất nhanh thì tự nghĩ ra được một diệu kế. Chỉ thấy hắn nhanh chân chạy tới một bên gian phòng, xoay lưng dựa lên thành tường ngồi xuống, một chân duỗi thẳng, một chân dựng gối. Một bên cánh tay hơi hơi khoát lên trên gối chân. Trên đỉnh đầu rõ ràng là một chiếc cửa sổ đóng kín. Ánh mắt giờ nhìn chằm chằm về phía Hồng Phấn cô nương chờ đợi biểu diễn.
Bản thân trong lòng hắn lúc này còn tự cho là mình tạo dáng du hiệp phong lưu ngồi bên cửa sổ nghe đàn hẳn là phải phong cách lắm lắm. Tiếc là cửa sổ đóng kín, nhìn hắn ngồi dựa lưng nơi góc tường, một chân duỗi thẳng một chân dựng gối, nhìn cứ y như là tên du côn du thủ du thực vậy. Thật chẳng ra ngô ra khoai gì
~
Hắn cái này một phong cách ngồi, Hồng Phấn cô nương vừa nhìn qua liền hai mắt đăm đăm, trong lòng ngạc nhiên cực kì. Có điều gặp Nguyễn đại công tử một bộ vẻ mặt chăm chú đợi nghe đàn, Hồng Phấn cô nương cố nén nói với hắn chỉ cần ngồi bên chiếc bàn nhỏ kia là được. Tý nữa liền sẽ có người mang trà mang đồ nhắm lên cho hắn nghe đàn. Hắn ngồi dựa bên cạnh mép tường như thế tí nữa làm sao ăn thức ăn nhắm rượu nghe đàn được. Cái này chẳng lẽ gọi là tự làm tự chịu, thông minh lại bị thông minh hại sao ? Ai có thể nói rõ được!
Có điều Hồng Phấn biết rõ một điều, lúc này nếu nàng nói thật như vậy cho hắn nghe vậy cũng quá đả kích người ta đi. Thôi thì cứ coi như là không có chuyện gì xảy ra vậy. Chỉ mong nhanh nhanh đánh đàn rồi đuổi hắn đi thì hơn. Thật sự là đối mặt với đám thư sinh ngốc nghếch này nàng thật rất không chịu nổi rồi. Cười khúc khích một tiếng, nàng liền quay về chăm chú với cây đàn. Ai... Tưởng rằng gặp được một vị tài trí thông minh sắc xảo ai ngờ vẫn chỉ là gặp phải một tên mọt sách ngốc nghếch mà thôi. Thật là hồng trần muôn ngàn vạn, tri kỷ khó kiếm tìm! Trong lòng vì vậy không khỏi than thở buồn bã man mác.
Phía bên kia Nguyễn đại công tử trong mắt hình ảnh lúc này lại là một bộ giải nghĩa cảnh tượng hoàn toàn khác. Hắn ta chỉ thấy cô nàng xinh tươi đối diện mặt mày yêu kiều ngẩng đầu lên nhìn hắn chằm chằm như trúng bùa mê thuốc lú. Sau cùng lại còn cười cười yên nhiên một tiếng rồi mới quay đầu trở lại chăm chú kiểm tra dây đàn.
Cái này một cười nó mới kinh thiên địa khiếp quỷ thần làm sao. Một nụ cười thôi cũng khiến Nguyễn đại công tử cả người tê tê ngọt ngọt~ Trong lòng không khỏi rung động khó quên. Quả là mỹ nhân một cười khuynh quốc khuynh thành! Người xưa không hề lừa ta vậy.
Trong thâm tâm lại thầm nghĩ chẳng lẽ nàng ta lại thật là vừa gặp liền đã yêu ta. Cái này mị lực của bạn thân đây chẳng phải là đã đột phá tận phía chân trời rồi.
Ai nha ai nha~ Kiểu này ngày sau bản đại công tử ra ngoài đường đi dạo cũng nhất định phải làm che giấu che giấu chút nhan sắc mới được. Nếu không bản đại công tử vừa đi một cái phố lớn ngõ nhỏ các cô nương đều say mê bản công tử hết mất thì làm sao cho phải? Làm sao cho phải nha? Oa ha ha ha… oa ha ha ha ha…~.
Hắn mặt cười tươi như hoa nở, đầu óc thì toàn nghĩ ngợi lung tung ấy thế nhưng cũng không biết tự ngẫm lại. Với cái danh tiếng thối tha, xấu xa lan tràn trời nam biển bắc phố lớn ngõ nhỏ của hắn. Hắn không tai họa người khác mọi người đã thắp hương khấn phật đội ơn rối rít rồi.
Chỉ có núi sông đảo ngược, trời đất nát tan may ra mới có thể có cô nàng vừa gặp đã yêu hắn. Này thật sự là người không biết xấu hổ thì thiên hạ vô địch vậy. Mà nói tới cảnh giới không biết xấu hổ thì thật không biết Nguyễn đại công tử của nhà chúng ta đã đột phá biết bao nhiêu tầng trời rồi.
Trên đời vẫn có cái gọi là báo ứng khó chịu, không phải không báo mà là thời gian chưa tới mà thôi. Này vị Nguyễn đại công tử suy nghĩ buồn nôn quá chừng bởi thế báo ứng liền thật nhanh tiến đến.
Chỉ thấy ngay khi Hồng Phấn cô nương còn đang chăm chú với mấy cái dây đàn, Nguyễn đại công tử còn đang chăm chú với việc nhìn gái xinh của mình, ngoài cửa ra vào đột nhiên liền đi mà quay trở lại. Nhìn qua chẳng phải chính là vị hầu gái dẫn Nguyễn đại công tử tới đây lần thứ hai trở về hay sao. Nàng ta vừa vào phòng liền đứng sững lại. Trên tay vẫn bưng lấy một khay đồ ăn thức nhắm không biết phải làm sao.
Theo lý ra mà nói nàng hẳn là phải đem khay thức ăn đồ nhắm này đặt tại nơi bàn nhỏ giữa phòng. Khả năng vị Nguyễn đại công tử của chúng ta tự tác thông minh ngồi tít tận bên góc tường. Này… để trên bàn thì ai ăn được nha??? Hầu gái cũng không khỏi vì tình thế kì quái trong phòng mà đánh cái đột, rơi vào bối rối không biết xử lý ra sao. Nghĩ tới các vị công tử con nhà giàu này hỉ nộ vô thường, một hành động vô ý đôi khi cũng là chết không có chỗ chôn cũng không biết chừng. Một hầu gái như nàng trêu ai chọc ai nha. Đám người kia nỡ lòng nào lại làm khó nàng như vậy chứ. Hu hu hu hu...
~
Cô hầu gái thì đứng đó âm u khóc thầm, Nguyễn đại công tử thấy này cái nào còn không hiểu mình lại vừa làm sai mất rồi. Hắn cũng đúng là ngoác mồm ngượng ngùng không biết phải nói gì. Nhìn bé hầu gái đứng nơi cửa ra vào vẻ mặt tự dưng trở nên mếu máo mà không biết phải làm sao.
Thật may là trong phòng này cũng không phải chỉ có hai người bọn họ, Hồng Phấn cô nương rất là thể thiếp ngẩng đầu lên nhẹ giọng nói chuyện giải quyết vấn đề.
-Ừ? Tiểu Ninh phải không? Nguyễn công tử tính cách phóng khoáng lạc quan, ưa thích ngồi bên cửa sổ uống rượu nghe đàn. Em mang khay thức ăn đặt bên nơi công tử đang ngồi là được rồi.

Vị tiểu Ninh cô nương nghe nói như vậy liền như hoàn hồn lại, khẽ gật đầu đáp một tiếng liền y như lời mang thức ăn tới đặt bên người Nguyễn Trọng Lăng. Làm xong còn len lén liếc mắt, kì quái nhìn Nguyễn đại công tử một cái rồi mới lưu luyến xoay người rời đi. Còn lưu luyến vì sắc đẹp của Nguyễn đại công tử hay là hành vi kì quái của hắn ta thì chỉ có chính bản thân nàng mới biết được rồi.
Ít nhất thì Nguyễn đại công tử nhất định sẽ không nhận rằng hành vi của mình là kì quái đấy. Không nghe thấy Hồng Phấn cô nương vừa rồi nói gì hay sao. Cái này gọi là phóng khoáng lạc quan biết chửa. Nghe nghe xem nàng ấy nói gì? Ngồi bên cửa sổ uống rượu nghe đàn. Này nói nói thôi cũng đã thấy trang nhã cao quý, đã thấy đẹp như thơ như họa rồi.
Haizzz! Quả thật là một lời thành sấm nha! Nàng ấy quả là tri kỷ khó tìm của bản công tử ta vậy. Cái loại duyên phận này…
Có dùng tới cả không gian thời gian cũng không thể khuynh đảo được.
Ai ai ai… Người hiểu ta, duy chỉ Hồng Phấn cô nương thôi
~
Nhân sinh được một tri kỷ như vậy còn cầu mong gì?
Nguyễn đại công tử bởi thế liền sung sung sướng sướng rót lấy một chén rượu trên khay tu một cái hết sạch. Trong lòng cứ gọi là ngọt như mía lùi
~
Chỉ mong mọi chuyện thật như vậy đi...

Kết thúc chương 35.
(Truyện được đăng mới nhất tại Viptruyen /book/)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.