Xuyên Việt Dị Thế Úy Lam Thiên Không Hạ

Chương 101: Cự tuyệt




“Hai vị điện hạ,” Sau khi tự mình trải qua uy hiếp và thể hội lực lượng bất khả tư nghị của hai người, các vương giả đều buông xuống ngạo mạn cùng uy nghiêm, thái độ đối với Fei và Iallophil trở nên mười hai vạn phần tôn kính, “Chúng ta đã được thể nghiệm lực lượng của hai vị điện hạ, đó quả thật là loại lực lượng vĩ đại, có thể gọi là kỳ tích.” Người nói chuyện mở đầu bằng lời khen tặng.
Đáng tiếc, đối với mấy lời nịnh nọt này, Iallophil cùng Fei hoàn toàn không có cảm giác gì, thậm chí ngay cả hứng thú tiếp lời cũng không có.
“Hai vị điện hạ có được lực lượng bất khả tư nghị như thế, không biết có thể thỉnh hai vị điện hạ khôi phục lại kết giới, chấm dứt cuộc chiến ngàn năm lần này không?” Người nói không hề biết thái độ làm người của Iallophil và Fei, tự cho rằng hai người bọn họ là một phần tử của Uy Á đại lục, là nhân loại, nên sẽ lấy ích lợi của Uy Á đại lục làm trọng, sẽ đứng trên lập trường của nhân loại mà hành xử.
Xem ra, mấy kẻ này đều đã quên những gì Iallophil nói. Uy Á đại lục chẳng liên quan gì đến hắn. So ra thì, Ma tộc có khi còn đáng yêu hơn, ít nhất, khi bọn hắn muốn nhờ người khác làm gì, đầu tiên đều nghĩ đến đại giới cần trả, chứ không phải muốn dựa vào người khác, xin giúp đỡ lại không muốn phải trả bất cứ giá gì.
Thật sự nực cười, bọn họ nghĩ rằng hắn và Fei có thứ gọi là tinh thần tự nguyện hy sinh vì mọi người sao? Cho dù có, hắn cũng sẽ chỉ có đối với Fei, những kẻ khác liên quan gì đến hắn đâu? Bọn họ lại có tư cách gì để hắn cam nguyện hy sinh cho bọn họ?
Loại chuyện này, dù có làm được hắn cũng sẽ không làm.
“Làm không được.” Iallophil nghe xong thỉnh cầu của kẻ kia, đưa ra một đáp án khiến tất cả hết hy vọng.
Lúc này, những người ở đây mới nhớ lại sự lãnh khốc Iallophil biểu hiện ra trước đó.
“Iallophil, ngươi muốn cái gì mới đồng ý làm?” Theoromon công tước lên tiếng hòa giải.
Iallophil lắc đầu, “Đây không phải vấn đề đại giới như thế nào, mà là ta làm không được.” Điểm này, Iallophil không định giấu giếm, bởi vì làm không được chính là làm không được, ít nhất hiện tại là thế. Hơn nữa, nói thẳng ra không chỉ giúp hắn thoát khỏi chuyện này, còn có thể tránh luôn những phiền toái có lẽ sắp xảy ra. Tốt nhất, hắn nên giải thích rõ ràng một chút, miễn cho mấy kẻ kia dùng chuyện này làm phiền hắn và Fei.
“Các ngươi mà cũng làm không được sao?” Đối với lời nói của Iallophil, mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc, có người thậm chí kích động đến mức rống lên.
“Đại Dự Ngôn Thuật cùng Tứ Dư cũng không phải toàn năng.” Iallophil nói không chút chột dạ, càng không hề thấy thẹn, bởi vì tuyệt đối không có thứ gì là toàn năng. “Kết giới mỗi ngàn năm lại có một lần suy nhược, đó là do ý chí của thế giới quyết định. Thế giới cho chúng ta lực lượng, chúng ta sao lại có thể dùng lực lượng ấy để đối phó nó a?” Ít nhất là trước khi hắn và Fei đạt được lực lượng mạnh hơn ý chí của thế giới.
“Iallophil, ta không hiểu lắm.” Bé ngoan Garvin nói.
“Nói cho đơn giản chính là thế giới sẽ không cho phép kết giới không có suy nhược kỳ, nếu ta và Fei cố tình chống lại, nghĩa là sẽ thành kẻ địch của cả thế giới, hậu quả ấy à, đại khái là ta và Fei đều sẽ bị thế giới gạt bỏ.” Ngoại trừ Fei, không ai nhìn thấy quang mang lạnh lẽo xuất hiện nơi đáy mắt của Iallophil. Cho dù có là thế giới, hắn cũng sẽ không cho phép nó uy hiếp đến bọn họ, chẳng qua, hiện tại, bọn họ vẫn chưa đủ mạnh, chưa mạnh đến mức có thể khiến thế giới kiêng kỵ, bất quá, một ngày nào đó, bọn họ sẽ làm được.
Là kẻ địch của cả thế giới? Hôm nay là lần đầu tiên những người ở đây nghe được cách nói “ý chí của thế giới”, nhưng bọn họ đều hiểu được hàm nghĩa của cụm từ này, nên càng không dám tưởng tượng hậu quả của việc đối địch với thế giới.
“Tại sao ý chí của thế giới lại khiến kết giới có suy nhược kỳ?” Brent tỏ vẻ khó hiểu.
“Kết giới xuất hiện là vì giữa các chủng tộc ở Uy Á đại lục và Hắc Ám chủng tộc có sự chênh lệch rất lớn trên phương diện thiên phú. Các chủng tộc của Uy Á đại lục bên này đều có khuyết điểm riêng, Long tộc có khả năng sinh dục thấp, nhân loại không thể sống lâu, Tinh Linh thiếu ý thức đấu tranh, nhưng Hắc Ám chủng tộc thì không. Bọn hắn có thiên phú cao, tuổi thọ lâu dài, khả năng sinh dục cao, thậm chí có thể nói, bọn hắn mới thật sự là chủng tộc được thế giới sủng ái. Bởi vậy, bọn hắn có khả năng uy hiếp đến các chủng tộc ở Uy Á, cho nên, vì cân bằng, đồng thời cũng vì bảo hộ các chủng tộc khác, thế giới mới cách ly hai đại lục.” Những điều này đều là hắn và Fei suy đoán, nhưng khả năng nó là sự thật phải đến tám phần.
“Thời kỳ suy nhược của kết giới giống như nhật thăng nguyệt trầm, đều không thể tránh khỏi.” Sau khi nghe Iallophil nói, mọi người đã đánh mất ý tưởng khôi phục kết giới, mà nếu Iallophil xem đây là kết thúc thì tốt rồi, nhưng hắn lại cố tình nói thêm một câu, một câu khiến cho tất cả cực kỳ không thoải mái. “Huống chi, kết giới có suy nhược kỳ cũng là một chuyện tốt.”
Chuyện tốt? Sao lại có thể là chuyện tốt? Thời kỳ suy nhược của kết giới luôn đi đôi với cuộc chiến ngàn năm, mỗi lần như vậy, Uy Á đại lục đều phải chịu vết thương chồng chất, tổn thương vô số, cứ mỗi một lần, không biết có bao nhiêu người mất đi sinh mạng, bao nhiêu người mất đi hạnh phúc? Đây là loại chuyện tốt gì?
“Nếu không có uy hiếp tồn tại, tương lai của nhân loại sẽ là hủy diệt chính mình.” Đối với vấn đề này, Fei là người có tư cách phát biểu nhất, bởi vì hắn chính là từ thế giới đã bị hủy diệt đến nơi đây. So với một thế giới như vậy, thì tổn thất sau cuộc chiến ngàn năm có đáng gì đâu? Ít nhất, ở đây còn có hy vọng tồn tại, mà thế giới đã đến lúc tận thế kia thì không.
Mà, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép thế giới này xuất hiện loại tình huống đó. Đây là bá đạo cùng quyết tâm của Fei.
Những người ở đây đều không phải kẻ ngốc, đều nghe ra hàm ý sâu xa trong lời nói sắc bén của Fei.
Nếu như không có cuộc chiến ngàn năm, nếu như không có uy hiếp từ Hắc Ám chủng tộc, thì nhân loại sẽ như thế nào? Sẽ không giống hiện tại, vì tương lai tồn vong của nhân loại mà bỏ qua tất cả thành kiến để ngồi cùng một chỗ.
Chính vì bọn họ là vua của một nước, cho nên mới càng hiểu rõ dã tâm của một vương giả, nếu như không có cuộc chiến ngàn năm, một vương giả tràn đầy dã tâm chắc chắn sẽ muốn mở rộng lãnh thổ ra toàn thế giới, không cần đến Hắc Ám chủng tộc, dã tâm như vậy đã đủ kéo cả thế giới vào vực sâu của chiến tranh.
Tinh Linh cùng Long tộc đều tự tin vào thực lực của mình, nhưng là vương giả, bọn hắn cũng thanh tỉnh nhìn đến thực lực của nhân loại. Không nói chuyện xa xôi, không tính đến những chuyện không chắc chắn như “có thể” cùng “nếu”, chỉ riêng hiện tại, trong nhân loại đã có đến ba Thánh giai. Lại nhìn Donald, Garvin cùng Brent, ba người đã gần đạt đến Thánh giai, chỉ cần thêm một thời gian ngắn nữa, càng đừng nói đến hai nhân loại có lực lượng bất khả tư nghị như Iallophil và Fei, lấy thiên tư của bọn họ, có đạt đến cấp bậc Quân Vương cũng không có gì là lạ.
Khi không có uy hiếp từ Hắc Ám đại lục, như vậy, ai sẽ có thể ngăn chặn dã tâm của nhân loại? Nhân loại tham lam như thế nào, bọn hắn sao lại không biết? Nhân loại tàn khốc, bọn hắn cũng đã nhìn thấy. Khi không còn uy hiếp, đến khi nhân loại xung đột cùng Tinh Linh và Long tộc, chủng tộc của bọn hắn có thể đối kháng sao?
Tinh Linh vương cùng Long tộc tộc trưởng phi thường lo lắng, hiện tại bọn hắn cũng không khỏi phải nói, kết giới phải có suy nhược kỳ, và đây quả thật là một chuyện tốt a.
“Fei, ta không phải nhân loại nha.” Tinh Linh vương muốn thoát khỏi sự âu lo nặng nề trong lòng, nói giống như đang đùa với Fei.
“Trong mắt ta, Ma tộc, Tinh Linh hay Long tộc cũng chẳng khác gì nhân loại.” Bởi vì tâm tư của bọn hắn đều không đơn thuần, đều có suy nghĩ, mà nghĩ càng nhiều thì tâm tư càng phức tạp, tâm tư càng phức tạp cũng ý nghĩa những thứ như dã tâm, tham lam các loại đều có thể nảy sinh.
Tinh Linh vương buồn bực. Tinh Linh tộc bọn hắn vốn thanh cao là thế, sao có thể bị xem là giống nhân loại?
Long tộc tộc trưởng trong lòng cũng không thoải mái, Long tộc cường đại của bọn hắn giống nhân loại chỗ nào a, tuy nói Long tộc có thể biến ảo thành hình người, thế nhưng chân thân vẫn là rồng a, có chỗ nào giống nhân loại mới được?
Lần đàm phán cuối cùng này, người tham dự hội nghị cũng không có được thứ bọn họ muốn, đến lúc này, hội nghị đại lục xem như hoàn toàn chấm dứt, mỗi người đều bắt đầu lên đường về quốc gia của mình.
Trước khi rời đi, Red Creek công tước cùng Theoromon công tước quyết định nói chuyện một chút với hài tử nhà bọn hắn.
“Iallophil, ta muốn nghe chính miệng ngươi nói, ngươi đối Fei, là loại cảm tình gì?” Mấy ngày đầu tiên, hắn đã nghĩ hắn lầm rồi, nhưng bất động thần sắc quan sát lâu như vậy khiến hắn không thể nghĩ là hắn đã lầm, huống chi Iallophil căn bản không có ý định giấu giếm.
Trước khi tìm đến Iallophil nói chuyện lần này, kỳ thật, hắn cũng đã nói chuyện trước với Pháp Thánh, phụ thân hắn sao có thể không nhìn thấy biểu tình khiếp sợ và phẫn nộ của hắn đâu? Đó là hài tử hắn kỳ vọng nhất, yêu thương nhất, đó là ánh sáng vinh quang của Theoromon gia tộc, vậy mà lại đi yêu một nam nhân.
Fei rất xuất sắc, thân là trưởng bối, là một võ giả, hắn thưởng thức Fei, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không vì vậy mà cho phép hài tử của mình yêu một nam nhân, cho dù Fei có xuất sắc đến cỡ nào đi nữa thì y vẫn là nam.
Đồng tính yêu nhau, đó là chuyện mà thế tục không cho phép, đó là vi phạm đạo đức.
Lúc cảm xúc hắn vẫn còn đang kích động, là phụ thân ngăn cản hắn, thì ra phụ thân đã sớm biết, hơn nữa, cả y lẫn mẫu thân đều đã chấp nhận cảm tình của Iallophil.
Hắn không hiểu phụ thân cùng mẫu thân đang nghĩ cái gì, hắn không hiểu tại sao bọn họ lại chấp nhận loại chuyện này. Cái gì gọi là cảm tình không thể khống chế được, cái gì gọi là đã yêu chính là đã yêu, hắn không hiểu, hắn chỉ biết là Iallophil không nên yêu Fei, yêu một nam nhân là Fei. Nếu Fei là nữ nhân, tuyệt đối là ông trời tác hợp cho Iallophil, thế nhưng, y là nam.
Hắn muốn chặt đứt ý niệm này của Iallophil, nhưng là phụ thân lại nói một câu, ngươi có cách nào để ngăn cản sao, khiến hắn cứng người.
Iallophil là con của hắn, hắn đương nhiên biết tính cách của Iallophil cứng rắn đến mức nào. Hài tử mà hắn kiêu ngạo đã mạnh đến mức có thể không thuận theo lực lượng của gia tộc, cho dù hắn dùng đoạn tuyệt quan hệ để uy hiếp, hẳn Iallophil cũng thấy chẳng có vấn đề gì, nếu muốn dùng vũ lực bắt buộc, hắn tự nhận hắn không có bổn sự này, còn nếu chọn Fei làm đối tượng để thuyết phục, có khi y thậm chí sẽ không hề bận tâm đến hắn, tinh tế ngẫm lại, hắn căn bản không có biện pháp nào.
Tiếp theo phụ thân hắn lại nói, Iallophil nói, y sẽ cho gia tộc đủ ích lợi để hắn đáp ứng. Thật đáng buồn, giữa hắn và Iallophil, từ lúc nào đã trở nên xa lạ đến vậy? Hắn đúng là một gia chủ, phải lấy gia tộc làm trọng, nhưng hắn cũng là một vị phụ thân, nghe hài tử nhà mình nói như thế, trong lòng sao lại không có cảm giác gì cho được.
Sau một đêm kia, một loạt sự tình xảy đến làm hắn không có thời gian, vừa lúc này, hắn đã suy nghĩ kỹ càng, nghĩ xem nên lựa chọn thế nào.
Nghe được Theoromon công tước hỏi, Iallophil cũng không tránh né, nhìn thẳng vào ánh mắt nghiêm túc của Theoromon công tước, dùng ngữ khí cẩn trọng và cực kỳ chân thành nói, “Ta yêu Fei.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.