Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang

Chương 26: Cốt Khí Còn Đây 1





Trên phố luôn tràn ngập tiếng người cãi cọ ồn ào, vốn dĩ động tĩnh của bọn họ sẽ không khiến cho quá nhiều người chú ý.
Nhưng những lời Tiền nhị thiếu nói ra khiến người khác cảm thấy rất khó chịu, bên cạnh còn có một song nhi đang tỏ vẻ như đang gặp người nào đó rất ghê tởm, cho nên những người trên đường đều đang dùng ánh mắt tò mò mà nhìn hai huynh đệ Lâm Văn Lâm Võ.
Trong lòng của những người đang quan sát huynh đệ bọn họ, chỉ sợ đang nghĩ huynh đệ bọn họ cố ý bám vào của cải gia thế Tiền gia, vì thế Lâm Văn cũng liền xé rách mặt nói chuyện rõ ràng luôn.
Với tình cảnh trước mắt này, một điều nhịn chín điều lành căn bản không làm được, đặc biệt là nhìn trong ánh mắt của Tiền nhị thiếu, cứ như huynh đệ bọn họ đã làm chuyện cực kỳ có lỗi với Tiền gia vậy, dù hiện tại Lâm Văn mang linh hồn của một người trưởng thành nhưng vẫn muốn bị chọc tức đến bật cười.

Tiếng của y không nhỏ, cho nên khiến cho càng nhiều người đến vây xem hơn, dù ở thế giới nào thì người ta vẫn luôn mang tâm lý thích hóng bát quái, đặc biệt là chuyện liên quan đến đính thân cùng hôn sự, thì nó càng khiến người khác tò mò nhiều hơn.
Đồng thời nghe Lâm Văn nhắc tới Tiền gia, có người liền nghĩ đến Tiền phủ trên trấn này.
Gần đây Tiền gia tiểu thư bái nhập dưới trướng trưởng lão Thanh Lôi Tông cho nên Tiền phủ cũng có độ nổi tiếng nhất định, hơn nữa Tiền gia cùng Thôi gia sắp tiến hành liên hôn, vậy mà không ngờ trước liên hôn Tiền nhị thiếu đã có một cọc hôn sự vừa lui hôn.
“Lâm Văn… Không, Lâm Văn công tử, ngươi hiểu lầm Lãng ca rồi, Lãng ca không phải ý này đâu.
”Thôi Vấn vội vàng buông cánh tay Tiền Thượng Lãng ra, thân thể lung lay như đang phải chịu đả kích gì đó, cắn môi biện bạch.
“Này, hai cái tên tiểu tử nghèo các ngươi nói hươu nói vượn cái gì vậy, nhìn xem những gì các ngươi đang mặc trên người đi, chẳng lẽ không phải các ngươi muốn nịnh bợ Tiền phủ sao? Thiếu gia nhà ta thiện tâm như vậy, thế mà các ngươi lại không biết tốt xấu!”Ngũ Nhi đang đứng bên cạnh lập tức nhảy ra tức giận chỉ trích, thuận tiện khinh thường mà nhìn y phục trên người Lâm Văn, so với một hạ nhân như mình cũng không bằngCho nên trong mắt hắn, chuyện hôn nhân là do song nhi trước mắt này không biết liêm sỉ mà bức ép Tiền phủ, hừ, còn không tự xem lại mình có xứng hay không.
“Vấn Nhi chọc gì ngươi, sao ngươi lại đối xử với Vấn Nhi như vậy?”Tiền Thượng Lãng lập tức đứng ra bảo vệ Thôi Vấn, đỡ lấy Thôi Vấn, xoay người căm tức nhìn Lâm Văn.

“Không ngờ ngươi lại là loại người như vậy, ta nói cho ngươi biết, từ trước tới nay ta chưa từng thích ngươi, dù lúc trước đã đính thân nhưng ta chưa từng có ý định cưới ngươi vào cửa, huống chi, chuyện hôn sự này không phải cho Lâm gia bức ép mà ra hay sao?”“Tiền Thượng Lãng, ngươi vô sỉ! Ngươi nói hươu nói vượn!”Lâm Võ giận dữ, hắn không ngờ Tiền nhị thiếu sẽ ngậm máu phun người, ăn nói tráo trở đến như vậy.
Cái gì mà Lâm gia bức ép kết thân, quả thực quá vô sỉ, đáng tiếc, về lễ giáo, phu thê Lâm Nguyên Hổ dạy hắn rất nghiêm khắc, cho nên hắn không thể nói được lời th ô tục, hắn giãy giụa càng kịch liệt khiến cho Tôn Khánh suýt không giữ lại được hắn là té ngã.
“Là Lâm gia ta bức ép muốn kết thân?”Lúc này, Lâm Văn cũng bị chọc tức đến bật cười, may mắn cọc hôn nhân này đã lui, nếu không, gả vào cũng chẳng có được một ngày bình yên.
Một nhà này thật quá ghê tởm, lý do kết thân lúc trước, vậy mà Tiền gia lại gạt Tiền nhị thiếu.
“Lâm gia là nhà như thế nào, ngay cả một nô bộc cũng chướng mắt, đến Tiền gia nhà ngươi cưỡng ép kết thân thì Tiền gia ngươi sẽ đồng ý sao? Nếu không thì hiện tại sao lại đến cửa lui hôn? Đúng là buồn cười, bây giờ thấy Tiền nhị thiếu là người không hiểu thị phi, ta càng cảm thấy may mắn chuyện hôn nhân này lui đẹp lắm.

A Võ, chúng ta đi, cứ ở lại chỗ này người khác lại cho rằng huynh đệ chúng ta ăn vạ Tiền gia đấy.
”Nói rồi lại xoay người khuyên Lâm Võ.
“A Võ, nói thêm gì nữa cũng chỉ tự rước lấy nhục thôi, cha mẹ chúng ta giờ đã không còn nữa, nhưng cốt khí chúng ta vẫn còn đây, nhiều lời với bọn họ là vô ích, nhớ kỹ, sau này phải cách xa bọn họ ra một chút, miễn cho lại bị người ta xem thường.
”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.